Giữa mùa hè tháng tám, trời nắng chói chang như muốn thiêu đốt thành phố Nghi An.
Trong phòng mát mẻ sạch sẽ, điều hòa kêu ù ù. Một chồng tranh sơn dầu đã hoàn thiện được đặt dựa vào tường, mặt tranh ánh lên những tia sáng nhỏ.
Lạc Tinh Tinh nằm trên giường thong dong nghịch điện thoại.
Kể từ khi sinh viên năm hai được nghỉ hè về nhà, ngày nào cô cũng rúc trong phòng, vẽ tranh, ngủ, ngẩn ngơ, chơi điện thoại.
Ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên.
Là của Từ Điềm Chân gửi tới: [Tinh Tinh, bố mẹ cậu đi du lịch hai người rồi, có muốn tới nhà mình ăn trưa không?]
Lạc Tinh Tinh: [Thôi, mình ăn cơm hộp.]
Từ Điềm Chân: [Ờ...]
Từ Điềm Chân: [Đúng rồi, cậu đi xem tin nhắn trong nhóm lớp 10 đi! Nhanh!]
Không thể lay chuyển được cô ấy nên Lạc Tinh Tinh chỉ có thể mở QQ, tìm [Đại gia đình 10A3 trường trung học số 1] —— Ngọn nguồn của việc tin nhắn liên tục hiện lên.
Lạc Tinh Tinh xem qua, đại khái là lớp trưởng Khương Võ đề nghị buổi tối ra ngoài liên hoan ở trong nhóm. Rất nhanh sau đó có khá nhiều người đồng ý, cuối cùng nhất trí quyết định ăn lẩu, địa điểm là khu trung tâm mua sắm Hằng Thái ngay gần nhà cô.
Có người nhớ ra địa điểm rất gần nhà Lạc Tinh Tinh và Từ Điềm Chân nên hỏi hai cô có muốn tới không. Ai ngờ Từ Điềm Chân lại bảo: [Mình muốn đi cùng Tinh Tinh nhà mình... Nếu cậu ấy tới thì mình sẽ tới.]
Trong lúc nhất thời, mọi người đều điên cuồng @Lạc Tinh Tinh.
Nội tâm của Lạc Tinh Tinh: “...”
Cô căng da đầu nhắn: [À thì, các cậu chơi đi, mình không đi đâu.]
Học kỳ hai năm lớp 10 phải chia lớp, Lạc Tinh Tinh không chọn xã hội hay tự nhiên mà chọn nghệ thuật cùng với người bạn từ thời thơ ấu của mình. Cô học mỹ thuật, Từ Điềm Chân học múa, khai giảng lớp 11 đều đến một cơ sở khác của trường ở Nghi An.
Bản thân Lạc Tinh Tinh không thích mấy buổi tụ họp kiểu này lắm, huống hồ đã bốn năm không gặp mọi người, cô cũng chưa từng nói gì trong nhóm, cảm thấy gặp mặt sẽ cực kỳ xấu hổ.
Nhưng cô mới vừa nhắn thì nhóm chat đã nổ tung.
Khương Võ: [Đừng mà, chị đẹp Lạc Tinh Tinh, ở gần như vậy cũng không nể mặt à?]
Chu Bình: [Đúng đấy Tinh Tinh, ảnh kỷ niệm lớp 10 cũng không có cậu.]
Hoàng Thịnh Đào: [Chẳng lẽ đã có bạn trai nên mới không muốn ra ngoài ư!?]
...
Lạc Tinh Tinh hơi bất lực trước sự nhiệt tình tràn đầy màn hình này.
Hồi còn học lớp 10 cô từng cảm thấy mình như người vô hình. Trầm tính, không hay nói chuyện, cả ngày chỉ đi với Từ Điềm Chân.
Ngay sau đó, trong khi Lạc Tinh Tinh đang rầu rĩ không biết nên từ chối kiểu gì thì Hà Khiết gửi vào trong nhóm một tin: [Nghe bảo Quý Xuyên cũng về Nghi An rồi, hay là gọi ra luôn nhé?]
Khương Võ: [@Quý Xuyên đêm nay họp lớp, có thời gian tới không?]
Không biết từ lúc nào, giáo viên chủ nhiệm lớp là thầy Từ cũng xuất hiện: [Các bạn học đều đã lâu rồi không gặp nhau, Tinh Tinh, nếu em đi được thì tới nhé.]
...
Từ lúc nhìn thấy cái tên ấy, ánh mắt của Lạc Tinh Tinh đã hướng ra ngoài cửa sổ. Sau khi thi đại học, cô nghe nói Quý Xuyên đã được khoa toán của đại học Lâm Ninh chọn, hai năm sau đó cô không còn nghe thấy cái tên ấy nữa.
Một lúc lâu sau, Lạc Tinh Tinh hoàn hồn, phát hiện giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đã lên tiếng.
Xem ra cô không thể trốn thoát khỏi buổi tụ họp này, chỉ có thể yên lặng cầu xin rằng người kia đừng tới.
Lạc Tinh Tinh chậm rãi gõ chữ: [Được, mình đi.]
Vừa định gửi đi thì tin nhắn của Khương Võ đã nhanh chân tới trước: [Mình vừa hỏi Quý Xuyên, cậu ấy không trả lời, chắc là không tới.]
Lạc Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô bấm gửi câu trả lời: [Được, mình đi.]
Khương Võ: [Tốt quá!]
Khương Võ: [Đây là địa điểm liên hoan buổi tối, 7 giờ nhé mọi người, không gặp không về!]
Phía sau kèm theo định vị.
6 giờ 45 phút, Từ Điềm Chân tới nhà Lạc Tinh Tinh. Cô cũng đã sửa soạn gần xong, đang đứng thay giày ở cửa.
Giây tiếp theo, Từ Điềm Chân nhướng mày: “Cậu định mặc thế này đi à?”
“Ừ.” Lạc Tinh Tinh đi giày xong thì đứng dậy xoay vài vòng: “Thế nào, đẹp không?”
“Đẹp, đẹp lắm!” Từ Điềm Chân nhếch khóe môi: “Đẹp đến mỗi mình cảm thấy đêm nay cậu... sẽ bị đánh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tất nhiên, lời của Từ Điềm Chân không hề có ý mỉa mai.
Nước da của Lạc Tinh Tinh trắng tới mức phát sáng, đôi mắt trong veo như nai con trong rừng, mũi vừa nhỏ vừa cao thẳng, có chỗ hơi gồ lên. Vốn dĩ đôi mắt đã trong sáng thông minh nhưng lại trở nên sắc bén và lạnh lùng do cái mũi.
Chiều cao vừa vặn 1m6, chỉ nặng khoảng 45kg, chi tiết này khiến Lạc Tinh Tinh trông rất giống một người đẹp lạnh lùng không ăn thức ăn chín (*).
(*)不食烟火, trích từ cụm 不食人间烟火 (không ăn thức ăn chín của trần gian): Có hai nghĩa, một là miêu tả những người như thần tiên trên trời, hai là chỉ những người lạc lõng, sống không hòa hợp với cộng đồng.
Cô còn là kiểu càng đơn giản thì càng đẹp.
Lúc này cô mặc một chiếc váy cổ vuông chiết eo màu trắng dài đến bắp chân. Mái tóc dài đen nhánh thường xõa tung như thác nước được kẹp gọn gàng ở sau đầu. Thứ duy nhất có màu sắc trên người cô là chiếc lắc tay hoa hướng dương tinh xảo độc đáo trên cổ tay phải.
“Được rồi, đi thôi, còn nói nữa sẽ muộn mất.” Lạc Tinh Tinh cười, kéo cô ấy ra ngoài.
-
Mười phút sau.
Nhân viên quán lẩu mỉm cười dẫn họ tới phòng riêng lớn.
Mọi người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn ăn dài, sôi nổi trò chuyện, ôn lại kỷ niệm xưa. Cửa vừa mở ra, mười mấy cặp mắt đã nhanh chóng nhìn về phía cánh cửa cùng một lúc.
“Tới rồi à? Chỉ còn thiếu mỗi hai cậu thôi đấy!” Lớp trưởng Khương Võ lập tức nhận ra hai cô, anh ta đứng dậy kéo hai ghế trống bên cạnh: “Tinh Tinh, Chân Chân, nào nào nào, nhanh ngồi xuống đi!”
Từ Điềm Chân đi tới, tự nhiên ngồi xuống, trông cô ấy như một nữ hoàng giỏi ăn nói: “Các bạn học, rất xin lỗi vì đã tới muộn, lát nữa chắc chắn mình sẽ tự phạt mấy ly, đền tội đàng hoàng...”
Lạc Tinh Tinh cũng đi tới ngồi cạnh cô ấy.
Hoàng Thịnh Đào mập mạp ngồi đối diện giơ chai bia lên rồi nói: “Cậu nói rồi đấy! Không uống say không được về nhà!”
Trương Bân ngồi gần cửa cũng hùa theo: “Đúng vậy, mọi người đều đã lâu không gặp nhau! Phải uống hết đấy nhé!”
“Không uống say không được về nhà?” Từ Điềm Chân cười: “Vậy đêm nay có lẽ chỉ có một mình mình không được về nhà!”
Mấy chàng trai đồng loạt đáp lại cô ấy: “Qie(*)~”
(*)Từ tượng thanh, người nói thốt lên âm Qie kiểu không để tâm, cho rằng người khác nói nhảm nhí.
Có điều, Từ Điềm Chân thật sự không nói dối.
Ngoại trừ ngoại hình ngọt ngào và dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, những thứ khác của cô ấy đều không liên quan gì đến em gái ngọt ngào.
Điển hình là khả năng uống ngàn ly không say.
Bầu không khí của bữa tiệc dần trở nên vui vẻ hơn, mọi người ăn lẩu, vừa nói vừa cười.
Trong bát của Lạc Tinh Tinh chỉ có chút váng đậu và rong biển, cô vẫn chưa động đũa nhiều. Khương Võ thấy vậy thì chu đáo gắp tôm viên cho cô: “Tinh Tinh, đừng chỉ ăn mấy món chay. Nào, ăn chút tôm viên đi...”
Mặt Lạc Tinh Tinh lộ vẻ khó xử, cô đang định giải thích thì Từ Điềm Chân nhanh tay tới trước cô một bước, giữ tôm viên lại: “Lớp trưởng, cậu sao đấy, Tinh Tinh bị dị ứng với hải sản, cậu quên rồi à?”
“Ừ, mình nhớ ra rồi.” Chu Bình phản ứng lại trước: “Kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10, Tinh Tinh không tới, hình như là vì dị ứng hải sản.”
“Đúng vậy.” Chu Tĩnh Tĩnh nói: “Nghe nói hình như cậu nằm viện một tuần, cuối cùng không kịp chụp ảnh kỷ niệm với lớp mình.”
Lông mi của Lạc Tinh Tinh run run.
Cô không hề muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc tới chuyện lúc ấy.
May mà chủ đề này nhanh chóng đổi sang cái khác.
Tuy nhiên, chủ đề mới vẫn là về cô.
“Tinh Tinh, cậu học khoa tranh sơn dầu ở đại học Nghi An à?” Lúc này Hoàng Thịnh Đào đã ăn uống no nê, hài lòng xoa bụng nói: “Mình có một người bạn cũng học ở đại học Nghi An, cậu ấy hay nói với mình rằng hoa khôi của khoa tranh sơn dầu trường cậu ấy lạnh lùng thoát tục, không có nhiều người dám theo đuổi... Mình vừa nghe miêu tả đã biết là cậu.”
Chẳng mấy chốc đã có người hùa theo.
“Đúng rồi chứ còn gì nữa! Hồi lớp 10 Tinh Tinh chính là người đẹp được lớp mình công nhận!”
“Khi đó Tinh Tinh để tóc mái, che đi các đường nét vốn có... Bây giờ thì khác, rất giống một mỹ nhân.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
Lạc Tinh Tinh cúi đầu uống nước, không nói gì. Vào những lúc như thế này, cô cũng không biết nên tiếp lời sao cho phải.
Lúc này, Khương Võ vô tình nhìn thoáng qua điện thoại.
Thế mà đã sắp 9 giờ.
Anh ta bỗng đứng lên, cất cao giọng nói: “Này, ăn xong hết rồi nhỉ? Mình đặt phòng hát karaoke lúc 9 giờ, ăn xong rồi thì nhanh chóng đi tới đó thôi, ở ngay trên tầng bốn của khu trung tâm mua sắm.”
Kỳ thực mọi người đều đã ăn no từ lâu, lúc này nếu không nằm vật ra ghế thì cũng đang trò chuyện với người bên cạnh.
Lời này của Khương Võ vừa vang lên, mọi người lập tức trở nên phấn khích: “Ăn no rồi, ăn no rồi! Không ăn nổi nữa... Đi đi đi, tới KTV chơi tiếp...”
Chưa được bao lâu, mọi người đã rời đi hết.
“Này, không phải nói chỉ liên hoan thôi sao, sao lại còn có tăng hai? Hay là mình về trước nhé?” Lạc Tinh Tinh nói.
“Được… Cậu không muốn đi thì mình cũng không đi.” Từ Điềm Chân chống bàn đứng dậy, hai người chuẩn bị rời đi thì một bóng người bỗng vòng ngược lại.
Là Chu Tĩnh Tĩnh.
“Tinh Tinh, sao cậu vẫn ở đây? Mọi người đều đang tìm cậu đấy.” Lạc Tinh Tinh vừa hoàn hồn đã bị cô ấy kéo tay, trực tiếp lôi đi.
Lạc Tinh Tinh & Từ Điềm Chân: “…”
Phòng KTV.
Vừa vào cửa, họ phát hiện mọi người đã bắt đầu hát.
Lạc Tinh Tinh hơi khom lưng đi vào bên trong để tránh chắn màn hình lớn, cô ngồi xuống sofa bên trong cùng.
Vị trí sofa vừa khéo đối diện với cửa.
Chu Tĩnh Tĩnh đang định ngồi xuống cạnh Lạc Tinh Tinh thì Từ Điềm Chân đã nhanh chân chiếm chỗ. Cô ấy cười hì hì: “Này Tĩnh Tĩnh, cậu ngồi giữa đi… Tinh Tinh nhà mình, để mình ngồi cùng cậu ấy.”
Chu Tĩnh Tĩnh đi ra phía sau, Lạc Tinh Tinh ghé sát vào cô phàn nàn: “Buổi tụ họp này giống hệt búp bê Nga (*)… Không ăn được, còn phải ngồi đây nghe họ hát cả đêm…”
(*)Ảnh minh họa:
Búp bê nga matryoshka bb026
“Thôi, cũng do mình không từ chối thẳng…” Từ Điềm Chân muốn đền bù cho cô: “Mình bao cậu uống trà sữa trong cả năm ba đại học, thế nào?”
Lạc Tinh Tinh cầm dưa hấu lên, đút vào miệng của cô ấy: “Mình thấy ổn đó.”
Bốn năm rồi các bạn học không gặp nhau, sự nhiệt tình tăng vọt của họ đều biến thành tiếng hát hùng hồn, từng tiếng la hét nối tiếp nhau vang vọng khắp căn phòng.
Ban đầu Lạc Tinh Tinh còn có thể chịu đựng nghe họ hát mấy bài nhưng sau đó thật sự quá nhàm chán nên cô và Từ Điềm Chân tựa vào ghế bấm điện thoại.
Từ Điềm Chân xem đồ trang điểm và quần áo.
Cô lơ đãng xem khoảnh khắc của bạn bè.
Giây tiếp theo, Lạc Tinh Tinh lướt tới một người bạn cùng phòng nào đó buổi tối không ngủ được, đáng thương đòi ăn nướng BBQ trong khoảnh khắc. Cảm giác nhàm chán của Lạc Tinh Tinh được giải tỏa một chút, cô không nhịn được mà bật cười với màn hình.
Đúng lúc này ——
Vài tiếng vỗ tay lớn át đi tiếng hát ầm ĩ lọt vào tai của Lạc Tinh Tinh. Cô ngẩng đầu nhìn, trên mặt vẫn còn nụ cười chưa tiêu tan.
Không biết lớp trưởng đứng ở cửa từ lúc nào.
Người hát ngừng lại không hát nữa, mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng.
Yên lặng vài giây.
Lớp trưởng úp mở, ngân dài giọng nói: “Các bạn học, các cậu đoán xem… Ai tới?”
Trên mặt còn mang theo nụ cười bỉ ổi.
Sự tò mò trong lòng mọi người thành công bị khơi dậy: “Ai tới… Ai thế… Muộn thế này rồi… Ai tới…”
Lạc Tinh Tinh cũng tò mò nhìn chằm chằm anh ta.
Vài giây sau, lớp trưởng hơi dịch người về phía sofa, đôi tay chỉ về phía cửa như chào đón khách quý: “Ten ten ten tèn… Chính là nam thần học giỏi của lớp A3 của bọn mình… Quý Xuyên!”
Cửa không đóng, Quý Xuyên đi từ hàng lang tối tăm vào phòng.
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Một câu chuyện đơn giản về song hướng yêu thầm trở thành sự thật~