Vu Thanh xem như cái gì?
Nói cô rất quan trọng, nhưng chưa từng gặp mặt, cô nói có thể có bao nhiêu quan trọng đối với Ôn Tử Tân? Nói cô không quan trọng, cô lại lần nữa đánh thức dục vọng muốn sống của Ôn Tử Tân, người khiến anh...... Một lần nữa sống lại.
Bản năng sinh tồn kích phát thôi thúc anh vận dụng năng lượng.
Trong lúc nhất thời, cảm giác bỏng rát bao phủ toàn thân mới chậm rãi giảm đi, tuy rằng vẫn đau đớn khó nhịn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn không ít.
Ôn Tử Tân theo bản năng giật giật đầu ngón tay.
Hô hấp anh cứng lại, chậm rãi đưa tay lên, tuy rằng vô lực mà có chút lao lực, nhưng ít ra có thể ngẩng lên.
Thấy ánh mắt anh dại ra, Vu Thanh đột nhiên phản ứng lại, hoảng hốt lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vừa định kêu xe cứu thương, Ôn Tử Tân liền cắn răng dùng sức lực toàn thân, đem đầu ngón tay chỉ còn mấy khối thịt nát đụng chạm đến cái trán cô, trắng, đen, đỏ tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Sau đó, đầu ngón tay bị thiêu có chút cháy đen ngưng tụ ánh sáng.
Thanh âm anh thanh nhuận thuần nghe giống như tiếng nước róc rách, lại bởi vì lần đầu tiên mở miệng, cũng bởi vì chữa trị bị ngọn lửa làm bỏng sau không bao lâu mà có vẻ có chút khàn khàn:
"Nhà cô ở đâu?"
Năng lực như vậy, tựa hồ sinh ra đã có sẵn.
Ánh mắt Vu Thanh trống rỗng xuống, thành thật nói ra một địa chỉ.
Gần như cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo, thay đổi khiến mắt người ta mỏi mệt, sau đó dần dần hiện ra một cái cảnh vật khác, rõ ràng vừa thấy đó là nhà của Vu Thanh.
Ôn Tử Tân cắn chặt răng, dùng chút sức lực cuối cùng nói ra một câu: "Ngủ đi, cho dù có tỉnh lại thì cũng không được nói cho kẻ nào biết về tôi."
Bộ dáng anh ghê tởm như vậy, cũng đừng nhìn.
Nghe vậy, Vu Thanh lập tức ngã xuống bên cạnh người Ôn Tử Tân, toàn thân ngã nhào trên mặt đất như vật không trọng lượng, phát ra một tiếng thật mạnh.
Chung quanh không có ánh mắt nhìn chăm chú của những người khác, trong phòng một mảnh đen nhánh, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn ngoài cửa sổ.
Giờ khắc này, anh cảm thấy như mình đã trở lại thế giới ám hắc kia, tuy tịch mịch, nhưng cũng có cảm giác rất an toàn.
Rất nhanh anh liền mất đi ý thức.
Thân thể anh đối với nhân loại mà nói, thật sự quá không bình thường.
Cảm xúc vừa rồi kích phát nguồn năng lượng mạnh mẽ, miệng vết thương sẽ bởi vậy mà nhanh chóng tự lành, nó sẽ tiếp tục tiến hành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cho nên, nếu đi bệnh viện, thì quá mạo hiểm.
Chẳng khác nào sau khi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tất cả các vết thương trên người Ôn Tử Tân đều khép lại, làn da trắng nõn bóng loáng, hoàn toàn nhìn không ra anh đã từng bị trọng thương như vậy, thậm chí, hoàn toàn nhìn không ra đã từng bị thương như thế nào.
Vì Vu Thanh ngủ trên sàn nhà cứng ngắc cả đêm nên toàn thân cô tê mỏi khó chịu.
Cô xoa xoa đầu mình, có chút hôn mê còn mang theo điểm đau, thuận thế hướng về phía trước một lát, có nguyên cục sưng.
Cô cau mày chống sàn nhà ngồi dậy, đem tay chậm rãi hoạt động xuống phía dưới, xoa bóp cổ mình.
Không lâu sau, cô liền phát hiện Ôn Tử Tân bên cạnh người cô.
Vu Thanh hiển nhiên rất nghi hoặc về người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong nhà cô, trái tim cô đột nhiên nhấc lên, không tự chủ được lùi về phía sau một chút.
Khi nhận thấy vết máu trên mặt đất, cô sững sờ tại chỗ, kìm nén tiếng hét chói tai sắp bật ra khỏi miệng, lập tức bò lên, luống cuống tay chân vượt đến trên sô pha cuộn mình lại.
"Người này là ai...... Tình huống gì đây......"
Giọng Vu Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, cô có chút hoảng loạn đem thảm trên sô pha ném trên người Ôn Tử Tân, che khuất cơ thể trần truồng không mảnh vải che thân của anh.
"Anh ta sẽ không chết chứ......"
Nói đến những lời này, Vu Thanh rốt cuộc cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, ngữ khí cô bắt đầu trở nên mê mang, bò đến bàn trà cầm lấy điện thoại:
"Không được, phải gọi cảnh sát. "
"Không thể nói cho người khác, mẹ nó a a a a a! Vì cái gì chứ! Tại sao không thể nói cho người khác!"
Vu Thanh tan vỡ đem điện thoại đập thật mạnh, bắt lấy đầu tóc chính mình xé rách:
"Là mình mang anh ta về sao? Làm sao mình có thể đưa anh ta về chứ? Sao mình lại đem anh ta về!"
Bị tiếng tự thú có chút làm ầm ĩ làm cho đại não của Ôn Tử Tân có ý thức một lần nữa, nhưng bởi vì sử dụng năng lượng vượt qua tải trọng của thân thể này, toàn thân mỏi mệt làm anh không muốn nhúc nhích một chút nào.
Hơn nữa, anh cảm thấy nằm ở chỗ này nghe những lời lải nhải của người phụ nữ cũng khá vui.
"Chẳng lẽ mình có hai nhân cách? Đem anh ta về nhà giết?"
Cuối cùng cô khóc lóc thảm thiết, đó là thanh âm với sự sợ hãi cực điểm còn mang theo cảm giác tuyệt vọng bất lực:
"Làm sao bây giờ a...... Ô ô ô......Tôi có phải đã giết người rồi phải không...... Làm sao bây giờ......"
Nghe xong một hồi lâu, tiếng khóc của cô thật sự làm cho Ôn Tử Tân có chút bực bội.
Ôn Tử Tân cau mày, thở dài trong lòng, lực đạo nâng tay khiến cho anh rất vất vả, sử dụng chút lực, vén cái thảm trên đầu lên, vô lực phun ra một tiếng:
"Đừng khóc, không chết đâu."
Tiếng khóc Vu Thanh dừng lại, ngốc ngốc quay đầu nhìn về phía anh.
Ngay sau đó, trong mắt cô hiện lên một tia mừng như điên, nhưng sau đó, bởi vì sợ hãi cực độ mà bốc hỏa:
"Anh là ai! Làm sao xuất hiện ở nhà tôi!"
Vui sướng như vậy tựa hồ cảm nhiễm Ôn Tử Tân, làm anh trực tiếp bỏ qua sự tức giận trong lời nói của Vu Thanh.
Xem ra, bởi vì mình xuất hiện nên cô rất cao hứng.
Giờ phút này, nửa người dưới anh bị thảm che lại, sợi tóc bị lửa thiêu đốt một cây đều không còn, sắc đầu than chì lỏa lồ bên ngoài.
Môi bởi vì mất máu quá nhiều mà vô cùng tái nhợt, trên người bao phủ đầy vết máu khô cạn, thoạt nhìn rất chật vật.
Nhưng vẫn không che đậy được khuôn mặt trong sạch, góc cạnh ngũ quan rõ ràng, toàn thân gần như sáng lên một màu trắng, nhưng không hề yếu ớt mà ngược lại mang theo vài phần kiên cường.
Sau đó, khi Ôn Tử Tân hóa thành người đã lời nói dối đầu tiên, ngữ điệu mang ý cười, cảm giác sinh loại phong lưu phóng khoáng:
"Không nhớ rõ? Cô nhặt tôi về đấy."
Phẫn nộ trong nháy mắt qua đi, tình cảnh lúc này khiến trong lòng cô dần dần bùng lên ngọn lửa sợ hãi, từ mỏng manh đến hùng tráng, giữa trán đổ mồ hôi ròng ròng, thậm chí lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù cô đang giả vờ trấn định, nhưng toàn thân căng chặt cùng cứng đờ sớm đã bán đứng cô, Vu Thanh hoàn toàn không suy xét mà trực tiếp phủ nhận:
"Không có khả năng."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân sờ sờ cằm, nhướng mày nói:
"Không phải cô nói bởi vì thích tôi nên nhặt tôi về sao, chẳng lẽ bởi vì muốn giết tôi nên mang tôi về nhỉ?"
Vu Thanh: "......"
Ôn Tử Tân không ngừng cố gắng nói: "Tôi đây báo công an."
Phản ứng đầu tiên của Vu Thanh là báo công an, nhưng không biết vì sao, có một thanh âm trong lòng cô vẫn luôn ngăn cản cô làm như vậy.
Ngay cả khi cô nhớ rằng mình có thể tìm Hứa Tiểu Vân, phản ứng đầu tiên dũng mãnh xông vào trong đầu cũng chỉ có ba chữ: Không thể.( 不 可 以)
Cô cắn cắn môi, cảm giác như vậy quả rất khó tiếp thu rồi, hoàn toàn không có chỗ để phát tiết, như là ăn ngậm bồ hòn.
Vu Thanh ở trong góc cảnh giác, làm bộ dáng bình tĩnh, chỉ vào cửa, nhẹ giọng nói:
"Mặc kệ anh tới kiểu gì, nếu là hiện tại thì anh có thể đi, tôi cũng không chiếm tiện nghi của anh, sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào."
Ôn Tử Tân hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm dáng vẻ cô một hồi lâu, cười nói:
"Cô có thể nói cho những người khác sao?"
Vừa nói lời này, anh chịu đựng thân thể không khoẻ đứng lên, thảm trên người cũng tùy theo rơi xuống, toàn thân trần trụi đi về phía Vu Thanh.
Tựa hồ cảm thấy như vậy có chút không ổn, anh lại trở về đem cái thảm nhặt lên, khóa lại trên người mình.
Trong hành động của anh, Vu Thanh bị dọa lại lần nữa khóc thành tiếng, cô ngồi quỳ trên sô pha, thanh âm bởi vì sợ hãi nên có chút sắc nhọn:
"Anh không cần lại đây! Cầu anh! Anh đừng tới đây!"
Bước chân Ôn Tử Tân dừng lại, ngơ ngác nhìn Vu Thanh.
Đáy lòng anh tựa hồ có thứ gì đó sụp đổ, vì nỗi sợ hãi khó che giấu của Vu Thanh, vì phản ứng khác xa với những gì anh tưởng tượng.
Ôn Tử Tân nghi hoặc gãi gãi đầu, không dám nhúc nhích, sợ hành vi của mình lại càng khiến cô sợ hãi:
"Vì cái gì lại sợ tôi?"
Vu Thanh kìm nén tiếng khóc, nuốt nuốt nước miếng, tựa hồ cảm thấy loại vấn đề phi thường không thể nói lý của anh:
"Cái gì vì cái gì? Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, anh không sợ sao?"
Nghe được lời này, Ôn Tử Tân như suy tư gì đó nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, lẩm bẩm nói:
"Tôi còn không hiểu sao cô lại sợ tôi, tôi cũng sẽ không thương tổn đến cô."
Mạch não bất thường của anh, Vu Thanh gần như muốn nghẹt thở, cô ngừng khóc, giống như đã chấp nhận mạng sống của mình, nhưng nước mắt vẫn không chịu khống chế mà tiếp tục rơi.
"Nếu anh muốn giết tôi, anh có thể cho tôi gọi điện thoại cho mẹ trước được không?"
Nước mắt gần như không dứt của cô càng làm cho Ôn Tử Tân càng thêm bực bội, trực tiếp xem nhẹ lời cô nói, chau mày, lẩm bẩm hộc ra bốn chữ:
"Như vậy không được."
Biểu tình rất nhỏ mặt trên mặt anh khiến hơi thở của Vu Thanh như ngưng trệ, vốn dĩ đang ngồi châm kim vào người, cô hoảng loạn mà không biết làm sao đem tay đặt sang một bên, lúc này lại vào sờ đến cái điều khiển TV trên sô pha.
Ôn Tử Tân Mặc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Xem ra chỉ có thể thôi miên."
Còn chưa chờ cô đem vũ khí trong tay ném vào người anh, người đàn ông cách đó vài mét đã tiến tới trước mặt cô trong nháy mắt, đầu ngón tay đặt giữa trán cô.
Trên môi anh nở một nụ cười trong sáng, như thể anh đang mong chờ ngày tiếp theo.
"Tôi sẽ không tổn thương cô, cho nên, chúng ta ở bên nhau thật tốt đi."
Cô sợ anh, không phải bởi vì sự tồn tại của anh, mà là bởi vì không có lý do hợp lý.
Nếu lý do này do anh chế tạo ra, anh có lý do gì để ở lại?
Có phải cô, sẽ không sợ anh nữa sao?
Ôn Tử Tân nghĩ nghĩ, chậm rãi, lại lần nữa hộc ra một câu.
"Tôi là người đàn ông mà nhặt em được, em phải tin điều này, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ."