*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu cô chỉ hoài nghi, nhưng sau vài lần thử nghiệm, cô càng ngày càng khẳng định cái ý nghĩ ý tưởng kỳ lạ này, nói ra tuy buồn cười, nhưng chuyện như vậy đích đích xác xác phát sinh quanh thân cô.
Hôm nay, Vu Thanh bị chuyện này lăn lộn nghĩ trăm lần cũng không ra, sau khi lăn lộn trên giường một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được tìm Hứa Tiểu Vân nói hết.
Thời gian không còn sớm, chuông reo hồi lâu bên kia mới tiếp điện thoại, ngữ khí thập phần ác liệt, lửa giận cơ hồ muốn theo điện thoại tới đốt trên người Vu Thanh, hùng hổ:
"Nếu là nhà ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý tại sao nửa đêm nửa hôm gọi điện cho ta, ta lập tức đến nhà ngươi chém chết ngươi!"
Vu Thanh thân mình run run, nhưng đột nhiên phát hiện ra chuyện mình muốn nói rất kinh thiên động địa, liền lập tức thả lỏng lại:
"Gần đây tớ cảm thấy có một ngôi sao vẫn luôn đi theo tớ, tớ đi hướng đông, nó tuyệt đối sẽ không đi hướng tây."
Nghe được lời này, thái dương Hứa Tiểu Vân nổi gân xanh dữ dội, cô nàng kiềm chế tính tình, nhưng vẫn không nín được lửa, táo bạo rống lên:
"Không uống thuốc?! Nó đối với ai đều chả vậy! Cậu đừng có tự mình đa tình!"
Vu Thanh nóng nảy: "Tớ nói thật mà!"
Một tiếng trống hỏa khí làm thêm tinh thần hăng hái phát tiết ra, tâm tình Hứa Tiểu Vân thông thuận không ít, ngay sau đó lạnh nhạt nói:
"Oh, tớ cũng nói thật."
Vu Thanh rầm rì một tiếng, bĩu môi, như là nghĩ tới cái gì, ngữ khí đắc ý không ít: " Hôm qua tớ còn thử riêng nữa mà. "
Cô ngu đần làm Hứa Tiểu Vân không có cách nào để hứng thú hết: "Cậu thử thế nào?"
"Ngày hôm qua ở trên đường tớ đột nhiên chạy như điên."
Nghĩ đến hình ảnh này, Hứa Tiểu Vân trợn mắt, sự tình ngu xuẩn như vậy mà cô cũng làm được: "...... Sau đó thì?"
Cảm xúc Hứa Tiểu Vân không hề phập phồng làm Vu Thanh có chút kinh ngạc, cô vội tiếp tục nói không ngừng: "Nó cũng đi theo tớ chạy như điên!"
Hứa Tiểu Vân khóe miệng giật giật, tức khắc có một loại xúc động muốn kéo Vu Thanh từ trong điện thoại kéo ra để tấu một bài:
"Cậu nói thêm câu vô nghĩa nữa tớ liền lập tức, lập tức, hiện tại liền cầm đao đi gặp cậu......"
Vu Thanh lông tơ dựng đứng, nhưng vẫn cảm thấy suy luận của mình không sai chút nào, hấp hối giãy giụa bổ sung nói:
"Chờ, chờ một chút! Tớ nói cho cậu biết, sau đó tớ xuất kỳ bất ý dừng chân lại."
"Ừ."
Nhớ tới viên ngôi sao ngu xuẩn kia, Vu Thanh nhịn không được cười ra tiếng, nhưng suy xét đến tính tình bạo của đối phương, liền nhịn cười:
"Nó thực sự không có phản ứng! Nó còn chạy như điên! Phát hiện tớ phanh lại thì lại yên lặng chạy về......"
Lần này đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, an tĩnh đến nỗi không có tiếng hít thở, Vu Thanh gần như tưởng bên kia đã ngủ rồi, thanh âm Hứa Tiểu Vân rốt cuộc truyền tới, mang theo vẻ tràn đầy vô cùng đau đớn.
"...... Sao cậu không gặp bác sĩ một chuyến đi."
Vu Thanh nghe được lời này, tức khắc không biết nên nói gì.
Cô biết Hứa Tiểu Vân đang nói giỡn, nhưng đúng là nếu suy nghĩ của cô ở chung quanh người xem, là tố chất thần kinh không thể nói lý.
Rốt cuộc, ngay cả Hứa Tiểu Vân------ người đã lớn lên cùng cô, cũng không tin cô.
Rốt cuộc... Ngay cả bản thân cô cũng đã từng nghĩ xem mình có bệnh hay không.
Là nên đi khám bác sĩ, nghĩ đến đây, Vu Thanh cười khổ, cô làm gì có tiền dư dả đi khám bệnh chứ...
*
Sáng sớm mùa hè, sắc trời không rõ, nửa vầng trăng trên bầu trời vẫn có thể thấy mờ nhạt trong những đám mây đen.
Đường chân trời phía xa dần dần phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một khối pha lê nhỏ phá cửa sổ xông vào, vừa lúc dừng ở sợi tóc Vu Thanh, lóe sáng lên màu nâu nhạt, khiến cho cô mang theo tia khí chất trầm ổn khác thường.
Có một âm thanh rung động trong căn phòng im lặng, kèm theo tiếng chuông điện thoại di động vang đến tận mây xanh.
Vu Thanh còn đang ngủ mê man liền bị đánh thức, cô dồn dập thở phì phò, sờ sờ trái tim mình, cam chịu bò khỏi giường để nghe điện thoại.
Để không bỏ lỡ mỗi một cái suất diễn, cô đặc biệt chỉnh nhạc chuông điện thoại ở mức tối đa, hiệu quả xác thật không tồi, mỗi lần nhạc chuông vang lên là tim cô như ngừng hoạt động vì sợ hãi.
Một chút hiệu quả không tồi khiến cô gặp tổ tiên nhanh hơn.
Người gọi điện cho cô gần đây là phó đạo diễn Phó Sùng Nhiên của đoàn phim web drama huyền nghi, nam đạo diễn này được xem như là một người sáng suốt trong ngành giải trí.
Có tài, thân thiện, không chơi đại bài, trọng điểm là, anh ta không chơi quy tắc ngầm.
Huyền nghi: Là "nhìn thấy mà chưa chắc như những gì đã nhìn thấy, một phần của sự thật có thể không phải là toàn bộ sự thật"
Truyện Huyền nghi: Là những truyện có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì.
Chơi đại bài là những nhân vật tự cho là ghê gớm, khinh thường đối phương, có cao ngạo tự đại.
Vu Thanh cũng bởi vì cái này mà có mối quan hệ tốt với anh ta.
Cô ngồi vào bàn mò mẫm tìm điện thoại, sau khi lấy được thì dựa vào bàn nhắm mắt trả lời điện thoại, cả người biếng nhác, nhưng giọng nói tỉnh táo đến đáng sợ, không có một chút buồn ngủ nào.
"Cái gì? Phó đại đạo diễn lại có chuyện tốt cho tôi?"
Ở đằng kia vang lên tiếng cười sảng khoái, giọng nói anh ta có chút ôn nhuận, đọc từng chữ thong thả mà rõ ràng, tự nhiên khiến người ta kiên nhẫn lắng nghe lời anh ta nói:
"Đúng vậy! Bên này có vai phụ, vai này sẽ xuất hiện nhiều hơn so với mấy câu diễn vai quần chúng trên ống kính, sao nào? Muốn nhận không?"
Vu Thanh hai mắt nhanh chóng mở to, cơn buồn ngủ trong mắt bị quét sạch, lóe sáng lấp lánh sáng rọi, khóe miệng nhếch lên cười, lộ ra một cái răng nanh, càng làm cho cô nghịch ngợm đáng yêu hơn:
"Nhân vật là gì! Cư nhiên đến được với tôi sao!"
Phó Sùng Nhiên lật giở kịch bản, ý cười thu liễm chút, anh ta bỗng nhiên có chút hối hận khi chính mình còn không biết rõ nhân vật thế nào liền đem an bài cho cô, nhưng lời nói đã thốt, anh ta chỉ có thể căng da đầu đem nhân vật này và nói một ít những việc cần chú ý cho cô.
"Là một nạn nhân nữ trong những vụ án trong kịch bản, bị cưỡng hiếp bị giết, ngoại một cảnh khi thi thể được tìm thấy vào sáng sớm, thì có một cảnh khám nghiệm tử thi, sau đó cũng có một cảnh trong hồi ức, này dài hơn, ít nhất năm phút, hơn nữa màn ảnh chỉ chụp một người là cô."
Nếu nói như vậy, thực sự tốt hơn nhiều so với những cảnh quay chớp nhoáng trước đó, tuy rằng vai diễn này hơi kém may mắn, nhưng ít ra còn tốt hơn so với việc không được lên hình.
Vu Thanh vừa định đồng ý, liền nghe được âm điệu hơi thấp của Phó Sùng Nhiên, thở dài nói:
"Nhưng khi lên máy quay, chỉ sợ thân thể cô lỏa lồ là tương đối nhiều, tuy rằng những bộ phận trọng yếu sẽ không bị lộ, nhưng là...... Không biết cô có để ý không."
Lại nói tiếp, kỳ thật cho tới nay Vu Thanh có rất nhiều cơ hội xuất hiện trên kính, nhưng nếu ra trận lộ ra trọn vẹn, hoặc địa phương lỏa lồ tương đối nhiều, cơ bản cô đều cự tuyệt, cũng bởi vậy, đến bây giờ mức độ nổi tiếng của cô đều không có.
Khi nghe lời này, Vu Thanh vốn đã muốn từ chối, nhưng nghĩ đến gần đây cô không có thu nhập gì, cô do dự trong chốc lát, lại hỏi:
"Xác định không cần lộ cái trọng điểm phải không?"
"Xác định không cần."
Vu Thanh có chút dao động, nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng,
"Không cần lộ toàn bộ sao......"
Phó Sùng Nhiên cười cười, kiên nhẫn đáp:
"Cái này cũng không cần, cô yên tâm đi. Hơn nữa lương của người mới sẽ cao hơn diễn viên được mời riêng, ngày mốt mới quay cảnh này, cô có thể suy xét một chút, tôi không vội"
Điều này làm cho Vu Thanh cuối cùng hạ quyết tâm, dùng đầu ngón tay chơi đùa đuôi tóc, khóe miệng hơi hơi kéo xuống, rõ ràng không tình nguyện, nhưng ngữ khí cô sung sướng đến nỗi mọi người không thể phát hiện ra cảm xúc của cô:
"Không cần suy xét! Tôi diễn."
Cô sảng khoái làm Phó Sùng Nhiên có chút lo sợ bất an, ngay sau đó sửa lời nói:
"Nếu không thì đừng diễn? Còn có vai diễn nữ cảnh sát nữa, tuy rằng suất diễn ít hơn, nhưng ít ra......"
"Không cần"
Vu Thanh đánh gãy anh ta, một nụ cười thoáng qua khóe miệng cô, nhưng lần này là lòng thực lòng sung sướng, mặt mày lộ ra một cảm kích vô hình:
"Sùng Nhiên, thật sự cảm ơn anh."
Nghe được cảm xúc trong giọng điệu của cô, hơi thở đối phương cứng lại, sau một hồi mới nói:
"Vậy thì chiều mai cô đến phim trường lấy quần áo với kịch bản, trực tiếp thay quần áo đến phố Cẩm Tây chờ, bởi vì ở bên ngoài, nên không có chỗ để thay quần áo."
"Được, tôi sẽ thay rồi đến."
Sáng sớm của ngày đã hẹn, Vu Thanh dậy lúc bốn giờ, rửa mặt xong xuôi rồi thay bộ quần áo kia, thân trên là áo sơmi trắng chiffon, phần dưới là một cái váy ngang hông màu đen và đôi tất màu da.
Mặc xong, cô nhìn mình trong gương, tự mình thưởng thức một hồi lâu, cảm thán nói: "Lại xinh đẹp rồi"
Cô sờ sờ gương mặt, nghĩ đến còn sẽ hoá trang, nên chỉ lau nhũ dịch, sau đó gặm một vài miếng bánh mì rồi đi ra ngoài
Sắc trời lúc này vẫn còn tối tăm, dường như không hề có một tia bình minh, toàn bộ thế giới vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Đèn đường trên đường ánh lên màu vàng ấm áp, tạo thành một vầng hào quang mờ nhạt trên người cô, còn cắt hình trên mặt đất màu đen.
Trong sự yên tĩnh thanh bình này, Vu Thanh ngẩng đầu, quả nhiên thấy được viên ngôi sao sáng lấp lánh, cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, răng nanh như ẩn như hiện:
"Đột nhiên cảm thấy, mi đi theo ta cũng khá tốt."
Ngôi sao lóe chợt lóe.
"Ít nhất"
Vu Thanh nâng lên tay, cách không trung vuốt ve anh, động tác mềm nhẹ kỳ cục:
"Không còn cô đơn nữa.""
Phố Cẩm Tây vừa lúc là một con phố gần nhà Vu Thanh, lại đi bộ một chút nữa là tới hiện trường cảnh quay của con hẻm nhỏ.
Những ngôi nhà ở khu vực này tương đối lâu đời và có hương vị đặc biệt.
Bên cạnh phòng ốc là con đường lát đá khá cũ, lúc đi lên luôn có cảm giác trượt ngã cho nên Vu Thanh đã rất cẩn thận khi đi.
Lần này cô diễn là một vai nữ đã khuất, là một tiểu bạch lĩnh được nuông chiều từ bé, nhưng lại chết không rõ lý do trong một con hẻm nhỏ mà cô ấy chưa từng có cơ hội đi qua, đây cũng là vụ án có điểm đáng ngờ lớn nhất.
tiểu bạch lĩnh: dân văn phòng.
Khi gần đến nơi, từ xa cô đã nhìn thấy một vài chiếc xe đậu cạnh con hẻm, một nam thanh niên đang đứng điều chỉnh góc quay, bên cạnh là một gã đàn ông trung niên bụng phệ, đang vênh váo tự đắc chỉ huy anh chàng.
Ánh mắt Vu Thanh lạnh lẽo, cô cúi đầu điều chỉnh biểu cảm, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt mang theo ý cười ô dù, thoạt nhìn bình dị gần gũi, thực tế lại khó có thể đến gần hơn một bước.
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh đám đông, ẩn ẩn còn nghe được vài người trong đoàn phim đang bát quái.
"Nghe nói gần đây phát hiện ra hai người đàn ông điên, hiện tại còn ở nơi này chụp rồi diễn, thật là đen đủi."
"Giề? Tình huống thế nào? Hai người bọn họ nhận thức được không?"
"Nhận thức ak, vẫn là huynh đệ! Hơn nữa trước một ngày người thân của bọn họ nhìn thấy họ còn bình thường. Khi được phát hiện, hai người vẫn luôn kêu toàn thân đau quá, toàn thân bê bết máu, nói rằng không thể cử động được, người nhường đường đưa bọn họ đi bệnh viện, nhưng trên người bọn họ không hề có vết thương! Thật sự, ngẫm lại thì khủng bố thật......"