Cả hai giờ đây đã đến được phía bìa rừng, xa xa trước mặt họ hiện ra một ngôi làng khá lớn, nhìn cũng có vẻ nhộn nhịp sầm uất.
Dung Ly lúc này quay sang nhìn Đông Cung và hỏi:
- Chúng ta sẽ qua chỗ ngôi làng đó đúng không?
- Đúng vậy.
- Nhưng mà chỗ đó đông người quá, liệu bọn họ có phải tất cả đều là người xấu không?
- Cũng không hẳn, có ta ở đây rồi, đừng lo. Mau đi thôi, đừng trì hoãn nữa.
- Ừm.
Nói rồi cả hai cũng nhau bước về phía ngôi làng đó. Càng đi lại gần, khung cảnh hiện ra thật rộng, người người qua lại tấp nập, nhiều gian hàng buôn bán những thứ đồ bắt mắt. Những thứ mà Dung Ly trước giờ chưa có cơ hội nhìn thấy.
Đông Cung dẫn Dung Ly vào một tiệm vải và y phục trên phố. Ở đây có nhiều loại y phục đẹp được rao bán. Nhìn rất là bắt mắt.
Thoạt đầu, tên chú tiệm đó nhìn cách ăn mặc của hai người thì ra vẻ khi dễ, vì người thì y phục bị rách, còn người thì ăn vận như thôn nữ xuềnh xoàng. Nên không có ý định tiếp đón. Lúc hai người bước đến đầu cửa, hắn đưa tay chặn lại và nói:
- Nhìn bộ dạng của hai người các ngươi, liệu có đủ ngân lượng không mà bước vào đây? Mấy người đừng có đến đây phá rối chuyện làm ăn của ta nhá! Không có tiền thì làm ơn đi giùm cho!
Dung Ly nghe thấy thế liền tức giận, rõ ràng là tên chủ tiệm này đang xem thường bọn họ mà. Nàng định lên tiếng, nhưng dường như Đông Cung hiểu được ý nàng, liền đưa tay ra ngăn cản, sau đó rút ra một thỏi bạc lớn, sau đó đưa cho tên chủ kia và nói:
- Ông xem nhiêu đây đã đủ tiêu chuẩn để vào tiệm của ông chưa?
Thấy được thỏi bạc trên tay Đông Cung, hai mắt tên chủ tiệm như sáng rực lên, hắn liền nhanh chóng thay đổi thái độ, niềm nở nói:
- À à hai vị công tử, tiểu thư đây cứ vào chọn tự nhiên. Xin lỗi vì thái độ hơi thiếu tôn trọng khi nảy, mong hai vị đừng để bụng nhé!
Dung Ly thấy thái độ của tên này thay đổi một cách chóng mặt như vậy thì nghĩ thầm: "Hứ, cái đồ tham lam. Thấy ngân lượng là thay đổi cư xử liền. Mấy cái thứ này ở chỗ ta chất đống, có gì đâu mà quý!"
Đông Cung liền tiếp tục hỏi:
- Nhiêu đây ông nghĩ hai chúng ta đủ để mua được bao nhiêu bộ y phục?
Nói rồi Đông Cung lấy trong túi ra thêm một thỏi bạc nữa đưa cho hắn. Như mở cờ trong bụng, hắn liền nghĩ thầm: "Hí hí, hôm nay gặp đại gia rồi. Chời ơi, đúng là ngày hên mà!" Hắn nhanh chóng trả lời lại ngay:
- Ôi, nhiêu đây thì mua được hơn cả chục bộ ấy chứ. Công tử ngài đây thật hào phóng. Mời công tử vào đây, để tại hạ tiếp đón ngài tử tế nào.
Đông Cung nói tiếp:
- Ta không cần ngươi tiếp đón. Ta chỉ cần hai bộ y phục, một cho ta, hai là cho cô nương bên cạnh. Nhưng với điều kiện, trong lúc ta chọn y phục, đừng để cho ai vào đây cả. Như vậy được không?
- Được, được chứ! Để ta ra ngoài treo bản tạm nghỉ rồi đứng bên ngoài canh không cho người ta vào. Công tử và tiểu thư đây xin tự nhiên ạ!
Nói rồi hắn hí hửng cầm lấy hai lượng bạc, chạy ra ngoài, nhanh nhảu đóng cửa tiệm rồi đứng trước cổng, không vào làm phiền. Vừa đi vừa nghỉ: "Ây da, khỏi mất công chào mời khách mà cũng được nhiêu đây bạc. Ôi ôi hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình mà, hihi."
Sau khi tên chủ tiệm đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Đông Cung và Dung Ly ở bên trong, nàng ấy mới lên tiếng nói:
- Ta thấy ngươi không cần thiết phải phung phí tiền bạc vì kẻ không xứng đáng như vậy.
Đông Cung trả lời:
- Có những lúc cô buộc phải làm như vậy để đổi lại những gì mình cần. Việc gì phải đôi co làm gì thêm phí thời gian.
- Lúc nào ngươi nói chuyện cũng thâm thúy sâu xa cả... Ngươi có thể nói chuyện dễ hiểu hơn được không?
- Lúc trước cô hứa phải nghe lời ta mà? Giờ lại hỏi nhiều quá rồi đấy.
- Ta... Ngươi!...
Đông Cung quay người nhìn xung quanh tiệm y phục, sau đó chàng lên tiếng:
- Việc bây giờ là nhanh chóng chọn y phục, đừng có ở đây bàn chuyện phiếm nữa.
- Được thôi.
Trong tiệm bán đầy đủ mọi loại vải, từ đơn giản đến những loại gấm xa hoa đầy màu sắc. Những bộ y phục may sẵn cũng đa dạng không kém. Khi nảy Đông Cung cũng bảo Dung Ly nhanh chóng chọn bộ mình thích rồi thay, nên Dung Ly lúc này cũng đi vòng quanh chọn một vài bộ mà mình nhìn hợp mắt.