Một đêm tôi vừa ngủ mê man vừa thầm cầu nguyện cho cơn sốt nhanh chóng qua đi. Có lẽ ông trời thực sự đáp ứng tâm nguyện của tôi, cho nên khi vừa thức dậy vào sáng ngày hôm sau, tôi chỉ cảm thấy thần thanh khí sáng vô cùng, toàn thân đều căng tràn sức sống. Vì lẽ đó, tôi ồn ào một trận đánh thức đám người kia dậy, thúc giục bọn họ mau chóng lên đường.
Thằng nhóc A Qua kia hình như có tật xấu sau khi rời giường, bị tôi đánh thức thì vẻ mặt cực kì bực bội, hùng hùng hổ hổ gào lên. Hắc Nhãn Kính nhìn tôi khẽ lắc đầu thở dài một tiếng sau đó lại vác bao hành lý đi theo ở phía sau. Bàn Tử lại yên lặng đến đáng kinh ngạc, gã tình ý sâu xa nói với tôi rằng, tuổi trẻ đường dài, không nên vì một phút trượt chân té ngã mà suy sụp, nhất định phải dũng cảm tiến lên.
Tôi ném cho gã một ánh mắt đầy khinh bỉ, ôm tâm tình bình vỡ thì ném tiếp cho nát luôn, nói, “Nếu anh đã biết rồi thì cứ im lặng mà biết vậy thôi, nói lung tung nhiều như thế làm gì.”
Bàn Tử vỗ vào vai tôi mà nói, “Cũng không còn cách nào cả, ai bảo con mắt của đồng chí Thiên Chân cậu đỏ hồng chẳng khác nào chú thỏ trong truyện tranh nhi đồng đâu.”
Tôi lấy từ trong bao hành trang ra một cái mặt nạ phòng độc dự định đeo lên, bất quá sau đó Hắc Nhãn Kính nhịn không được liền ném cho tôi một cái kính đen dự phòng mà anh ta mang trong túi.
Đoạn đối thoại và những hành động này của chúng tôi không mảy may ảnh hưởng tới Muộn Du Bình đang đi đầu đoàn. Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tình không hề ho he một tiếng, bình bình ổn ổn tựa hồ chẳng có chuyện gì phát sinh.
Hành trình kế tiếp chúng tôi đi vô cùng suôn sẻ, chỉ là tôi không tài nào ngờ được gian mộ thất nằm sâu trong lòng đất này lại có kích thước rộng đến đáng ngạc nhiên như vậy.
Kể từ hôm qua, lúc trước khi tôi phát sốt cho đến bây giờ, chúng tôi đã đi bộ ít nhất hơn sáu tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn không hề nhìn thấy cái gọi gì là gian phòng mộ phía Đông. Có thể nói, ngay cả hiện tại đang ở vị trí nào trong mộ huyệt, chúng tôi cũng hoàn toàn không biết.
Bởi vì Bản Tử và Muộn Du Bình vẫn luôn chú ý tới sự biến đổi của khung cảnh xung quanh, cho nên chúng tôi có thể xác định không bị đi vòng lại chỗ cũ. Như thế có nghĩa là phương hướng cũng không sai, chỉ là con đường tựa hồ trải dài vô tận.
Tôi bất chấp ánh mắt chứa đầy hoài nghi của bọn họ, cầm một viên đá vẽ lại tấm địa đồ mà Long Phúc Vũ đã vẽ cho tôi xem lúc trước. Sau đó Bàn Tử đánh dấu lại hành trình mà chúng tôi đã đi qua. Năm cái đầu chụm lại nghiên cứu một hồi lâu, bỗng nhiên Muộn Du Bình hừ lạnh một tiếng, nói, “Thì ra là như vậy.”
“Là sao?” Tôi thuận miệng hỏi lại một câu như thế. Nhưng vừa nói ra miệng tôi lại hận không thể cầm búa gõ thẳng một phát lên đầu mình. Thật con mẹ nó không chút tiền đồ! Đối với Muộn Du Bình dường như tôi đã hình thành một loại phản xạ có điều kiện mất rồi.
Cũng không biết mọi người là không chú ý hay cố tình phớt lờ làm như không nghe không thấy, cho nên sau khi tôi buột miệng thì cũng không ai có phản ứng gì. Muộn Du Bình cũng vậy. Anh ta tiếp tục cúi đầu nghiên cứu cái bản đồ không chút chuẩn mực kia, rồi mở miệng nói với Hắc Nhãn Kính, “Anh nói gian mộ thất mà các anh tiến vào lúc trước có cơ quan kỳ môn độn giáp?”
Hắn Nhãn Kính gật đầu, ngay sau đó bất thình lình chấn động, “Chẳng lẽ ý anh là?”
Sau khi hỏi như thế, anh ta cũng không chờ Muộn Du Bình trả lời, tức tốc chạy tới chỗ bản đồ nhìn cẩn thận một lần, kế tiếp liền biến sắc, “Tất cả mộ huyệt này đều là kỳ môn độn giáp!!”
Bàn Tử lúc này mới kịp phản ứng, “Tức là toàn bộ mộ huyệt này là một cơ quan tám cửa đúng không?”
“Đúng.” Muộn Du Bình bâng quơ đáp một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Căn cứ vào ý tứ của bọn họ, tôi lại nhìn vào cái bản đồ nửa vời kia một lần nữa, lúc này mới phát hiện ra, ngoại trừ căn phòng chủ mộ ra, tám căn thạch thất Đông – Tây – Nam – Bắc cùng với Đông Bắc – Tây Bắc – Đông Nam – Tây Nam kia hợp lại vừa vặn khớp với vị trí của tám cái chân đèn trong gian mộ thất bát giác lúc trước.
Hắc Nhãn Kính cười khổ, “Cứ như vậy, cho dù đến được căn thạch thất phía Đông… cũng chưa chắc có thể mở được cửa.”
Bàn Tử ngồi bịch xuống mặt đất, chửi đổng một tiếng, “Mẹ nó, nếu căn cứ theo suy đoán này, Bàn gia tôi muốn mở cửa căn phòng mộ phía Đông kia còn phải lăn lộn ở chỗ này hơn nửa tháng?”
“Không, có lẽ nguyên lý ở đây hơi khác biệt.” Muộn Du Bình đột nhiên mở miệng, “Nếu dựa theo phương pháp các anh đã làm trong gian mộ thất bát giác kia thì sau cùng chỉ có một cánh cửa được mở ra mà thôi. Thế nhưng tất cả các gian thạch thất này đều thật sự tồn tại, hơn nữa các người cũng đã đích thực đi vào.”
Lời này làm cho chúng tôi nhất thời sửng sốt, ngẫm lại thì thấy kỳ thực cũng có vài phần đạo lý.
Bàn Tử quay sang vỗ mạnh vào người A Qua một cái, “Thằng nhóc này rốt cuộc đã từng xuống cái đấu này chưa? Anh mang chú mày xuống đây rốt cuộc có tác dụng gì hả?”
A Qua bị vỗ đến ho khan sù sụ, ấm ức nói, “Làm sao em biết, khi có ông cụ đi cùng, mấy đứa chúng em cần gì phải quan tâm đường đi nước bước hả!”
Muộn Du Bình thoáng dừng động tác, quay lại nhìn A Qua, “Thời điểm Khô Quy Tử mở cửa căn phòng mộ phía Tây có sờ vào cơ quan nào ở trên đường không?”
A Qua cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó chắc chắn mà lắc đầu nói, “Không có. Nói đến cũng thật kỳ quái, lần trước hạ đấu, chúng tôi cũng không gặp phải bất cứ phiền toái gì, cứ thế một đường thuận lợi mà thôi.”
“Chẳng lẽ bởi vì lần trước bị người trộm mất nửa miếng ngọc cho nên mộ huyệt này mới cải tiến hệ thống phòng bị hay sao?” Bàn Tử nói đùa.
“Hiện tại bàn luận cũng vô ích, nếu không đến được gian thạch thất phía Đông thì tất cả những gì chúng ta đang nói đây chỉ là lý thuyết.” Rốt cuộc Hắc Nhãn Kính nói được một câu cực kì thỏa đáng, “Về phần sau khi đến được gian thạch thất kia rồi chúng ta có thể mở được cửa hay không, lúc đó còn phải nghiên cứu thêm.”
Chúng tôi nghe thế thì lập tức cảm thấy đau đầu nhức óc không thôi. Cái đấu này không giống những cái đấu bình thường khác, có cơ quan thì khởi động cơ quan, có bánh tông thì nhảy ra bánh tông, cứ trực tiếp mà giải quyết có phải sảng khoái hơn nhiều hay không. Đằng này, thế nào cũng cảm thấy cực kì quái gở.
“Gấp cái gì.” Muộn Du Bình đột nhiên lên tiếng, “Nếu mục đích giống nhau, hiển nhiên sẽ sẽ có người giúp chúng ta mở đường.”
Vừa nghe anh ta nói thế, tôi lập tức nhớ tới hai nhóm người kia. Một nhóm chính là đoàn của Long Phúc Vũ… không, phải nói là đoàn của Lân Văn Hạo mới đúng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là cả tất cả bọn họ đã bỏ mạng tại sào huyệt của Huyết thi bức rồi. Còn một nhóm nữa chính là nhóm của ông chủ Hoàng và lão K lần trước đã hạ đấu cùng với Khô Quy Tử và A Qua. Muộn Du Bình nói có người sẽ giúp chúng tôi mở đường, có lẽ chính là đang ám chỉ bọn họ.
Lúc trước ở trong hành lang đá bọn Bàn Tử đã xung đột một hồi với đám người kia, thế nhưng có thể nhận thấy khi đó ông chủ Hoàng và lão K không có mặt trong đội ngũ. Mà nguyên nhân hai người bọn họ tách đoàn cũng không phải là khó đoán ra, đến tám, chín phần là vì nửa khối Lung văn song bức ngọc.
Nếu như bọn họ đã lấy được nửa miếng ngọc kia, lại biết một nửa còn lại đang ở chỗ tôi, vậy thì tôi gặp phiền toái lớn rồi.
“Ách, sớm biết đồng chí Thiên Chân giữ nửa miếng ngọc trong tay, chúng ta đã tung ra một ít tin đồn để đám người liều chết kia chạy đến là được rồi…” Tuy rằng thể lực của Bàn Tử không tồi, thế nhưng gã sợ nhất chính là những hành trình mịt mờ không nắm rõ được, “Việc gì phải tự chuốc lấy rắc rối mà chui xuống cái đấu này làm chi.”
Tôi cười ra thành tiếng, “Không nói tới chuyện trong cái đấu này còn một nửa món bảo bối, chỉ cần anh biết rằng đây là mộ huyệt cuối cùng mà ông cụ kia trộm trước lúc lâm chung, e rằng anh cũng không cam lòng mà nhất định đòi xuống chơi một chuyến đi.”
Bàn Tử chỉ lắc đầu cảm thán.
Bất chợt tôi nhớ đến một chuyện, liền kéo kéo gã ta, hỏi, “Nói cho tôi biết, lúc ở phòng chủ mộ rốt cuộc các anh đã nhìn thấy cái gì?”
Chẳng ngờ Bàn Tử lại vì một câu này của tôi mà phát hỏa, “Mẹ nó, cái đấu bại hoại gì, nghèo đến kiệt cùng, quan tài cũng rỗng tuếch trống không! Ngay cả một cái minh khí nhỏ nhoi cũng không có cho Bàn gia tôi lấy.”
A Qua ở một bên nghe thế thì nói chen vào, “Không phải là cái gì cũng không có, mà là anh đã chậm chân, ngôi mộ này đã sớm bị người ta trộm hết.”
Tôi vừa định hỏi trên tấm phù điêu ở gian phòng chủ mộ kia vẽ những gì, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hắc Nhãn Kính.
“Các cậu nói xem ngôi mộ này rốt cuộc thuộc về thời đại nào?”
Vấn đề vừa được đặt ra, lập tức tất cả mọi người sửng sốt.
Tôi nhớ tới mảnh sứ nhỏ mà A Qua nhặt được ở trong căn phòng bát giác lúc trước, vì thế thò tay vào túi quần, lấy ra đưa cho Hắc Nhãn Kính xem.
Hắc Nhãn Kính bước tới, vừa thoáng nhìn thấy mảnh sứ kia sắc mặt tức thì thay đổi. Anh ta một phen kéo Muộn Du Bình qua, đưa mảnh sứ cho đối phương xem xét.
Muộn Du Bình cầm lấy mảnh sứ nọ, động tác loáng thoáng khựng lại một chút. Trước tiên anh ta ước tính trọng lượng của nó, sau đó dùng đèn pin chiếu tới tỉ mỉ quan sát một phen rồi chuyển lại cho Bàn Tử.
Bản Tử nhìn qua một chút cuối cùng trả về tay tôi. Tôi đoán có lẽ trong lòng mọi người cũng đã có một vài suy tưởng.
“Ông chủ tiệm đồ cổ,” Hắc Nhãn Kính nhìn tôi hì hì cười, nói, “Nào nào nào, giới thiệu cho chúng tôi một chút đi.”
Tôi cũng không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng đáp lời, “Loại gốm sứ này cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, trước đó chỉ là nghe nói đến mà thôi, nếu như tôi không nhầm, thì đây là một mảnh gốm thuộc thời kì Lương Chử.”
Nền văn hóa Lương Chử là một nhánh văn hóa của thời kỳ đồ đá mới ở Trung Hoa, vị trí phát triển của nó hẳn là ở khu vực Thái Hồ ven sông Trường Giang, bởi vì di chỉ của nó đầu tiên được phát hiện ở trấn Lương Chử của Chiết Giang cho nên về sau được đặt tên như thế.
Thứ đồ gốm này cũng đã có tới cả mấy nghìn năm lịch sử rồi… chỉ là khi nói đến văn hóa Lương Chử thì đồ vật làm bằng ngọc mới nổi tiếng và có giá trị.
Chẳng lẽ tin đồn rằng khối Lung văn song bức ngọc kia là sản phẩm của nền văn hóa Lương Chử cũng không phải là vô căn cứ? Vậy thì khối ngọc này chắc chắn đã hấp thụ cả ngàn năm tinh hoa của đất trời rồi đi… chậc chậc…
Tôi không khỏi nhớ đến cái tên Long Phúc Vũ kia, bất chợt toát đầy một thân mồ hôi lạnh. Cái tên chết tiệt kia rốt cuộc là loại ma quái gì nha!
“Ngôi mộ này được thi công tử thời Lương Chử?” Bàn Tử híp mắt nói, “Cũng quá mức gạt người đi. Với sức lực và trí lực của con người thời đó làm sao có thể xây dựng được một ngôi mộ có quy mô lớn đến thế này? Rất không thực tế!”
“Trước tiên không nói đến ngôi mộ này được xây dựng tại thời kỳ nào,” Hắc Nhãn Kính xấu xa cười, nói, “Nếu có thể mang một vài thứ từ chỗ này ra ngoài rồi tùy tiện hét mỗi thứ tới giá cả trăm vạn tệ hẳn là cũng không có gì khó khăn.”
Lời vừa nói ra, hai mắt Bàn Tử lập tức phát sáng, gã xắn tay áo như thể vận sức chờ phát động.
Mọi người thương lượng hồi lâu, kết quả thu được vẫn không có gì khác hơn là tiếp tục đi về phía Đông. Bất kể trước mặt có cái gì hay là trong lòng chúng tôi đang phỏng đoán suy nghĩ gì thì hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi.
— Xin hỏi đường ở chỗ nào mà tiếp tục đi a —