Tôi buồn bực đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhìn cái khăn lau không dùng đến vứt ở một bên, nhất thời cũng không có ý muốn quét tước nữa. Xui thì cứ xui đi! Làm một thanh niên bốn tốt được hưởng nền giáo dục cải cách mở cửa của Trung Quốc, không thể để cho chủ nghĩa mê tín phong kiến làm mê muội đầu óc!
Nghĩ đến không cần quét dọn nữa, tâm tình tôi nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều, cầm lấy chìa khóa xe cùng điện thoại di động lên tính toán đóng tiệm về nhà. Ba mẹ đến tuổi về hưu, bình thường tôi có việc đi qua nhà cũng không ghé vào, năm mới cũng nên trở về sớm một chút làm tròn hiếu đạo. Lại nói, không biết món vịt quế hoa không thể thiếu trong bữa cơm đoàn viên hàng năm kia hiện tại đã được chuẩn bị trên bàn hay chưa nữa…
Miệng tôi lẩm nhẩm một khúc hát chuẩn bị đóng cửa tiệm. Đột nhiên giật mình, tôi cảm giác sau lưng có người. Đây thực là một cảm giác rất kì quái, biết rõ ràng không có khả năng một cái bánh tông nào đó từ trong mộ đi ra rồi lắc lư ở trên đường, nhưng vẫn khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Cười khổ mà than lá gan của chính mình thật sự càng ngày càng nhỏ, tôi xoay người sang chỗ khác.
Cái này thật sự làm tôi hoảng sợ mà. Một ông lão khom khom lưng đứng ở giữa phòng, thân mặc chiếc áo may ô màu lam nhạt của dân công vào khoảng những năm 80, trên áo toàn là bùn đất cùng vết ố lâu năm. Mặt ông lão tất cả đều chằng chịt những nếp gấp, rõ ràng không phải là nếp nhăn, mà là nếp gấp! Khi da lỏng đến một mức độ nhất định mới xuất hiện dấu hiệu như vậy. Mắt của lão hõm vào rất sâu trong hốc mắt, tròng trắng nhiều đến dọa người. Tay trái lão giấu ở phía sau, băng bó một lớp vải màu trắng giống như bị bỏng. Băng vải cùng làn da bị cháy đen tạo nên sự đối lập rõ ràng. Cánh tay phải khô héo như que củi lúc này đang gắt gao nắm chặt một cái bao đỏ tơ vàng. Không biết khi nào thì đưa ra…
Lão nhìn tôi không rời mắt, nhìn đến mức cả người tôi bắt đầu sợ hãi. Ngọc Hoàng đại đế, Quan thế âm Bồ Tát cùng các vị thần tiên! Tôi bình thường mặc dù không thắp hương bái Phật nhưng cũng đâu có làm chuyện gì táng tận lương tâm, mà vừa năm mới đã gặp ngay một bánh tông sống thế này….
“Vị này… lão tiên sinh…” Tôi phát hiện thanh âm của mình có chút run rẩy, chết tiệt, sớm biết thế đã để Vương Minh ở lại lâu thêm mươi mười phút nữa, tốt xấu gì cũng cho tôi thêm chút can đảm. Bộ dạng ông lão này thật sự đã vượt qua ngưỡng cửa nhân loại rồi.
“Ông xem, hôm nay là đêm ba mươi trừ tịch, chúng tôi phải đóng cửa…” có phải là ông nên di giá một chút, đừng ở đó ngăn cản tôi đóng tiệm a…
“Chú em,” Ngoài dự kiến của tôi, tiếng nói lão tuy rằng khàn khàn, nhưng từng câu từng chữ đều ngừng ngắt đúng điệu, cư nhiên rất là rõ ràng: “Cậu có mua hàng không?”
Tôi sửng sốt, liền hiểu được chính mình gặp phải người trong nghề. Nhìn bộ dạng như vậy, đêm ba mươi không chút e dè mà đi sang tay mấy thứ đồ trong mộ, nhất định cũng là đại nhân vật. Trong nghề buôn đồ cổ, nếu đắc tội với loại khách này, trước không nói sinh ý không thuận lợi, mà ngay cả danh tiếng để đi lại trong nghề cũng sẽ khó coi. Tuy nói Ngô Tà tôi vốn thừa hành chính sách sống trung dung giản dị, cũng không dự định đem tiệm trấn hưng phong sinh thuỷ khởi gì, nhưng ở trong nghề này thì cũng phải theo quy tắc của nó. Xem ra tiệm này nhất thời không thể đóng cửa được rồi.
Còn không biết vị trước mặt này là thần thánh phương nào, nhưng ở độ tuổi như vậy xem ra trong giới đổ đấu cũng có thể có lai lịch rất lớn: “Hàng tốt tự nhiên là sẽ mua. Lão tiên sinh, mời ngồi, tôi đi pha trà.”
“Không vội.” Ông lão vung tay lên, động tác mạnh mẽ uy nghiêm, tôi không khỏi dừng bước. “Năm mới lão đây cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của cậu, chúng ta người mắt sáng không nói lôi thôi.” Ông lão ngoài cười nhưng trong không cười mà hắc hắc vài tiếng: “Nếu cậu biết hàng, xem như tôi tìm được đúng người mua, cũng không uổng công.”
Vừa nghe lão nói như thế, tôi cũng dứt khoát ngồi xuống, trực tiếp chờ lão đem hàng ra. Theo như tôi đoán, hàng mà ông ta nói đang giấu ở trong chiếc bao đỏ tơ vàng kia. Cái bao kia đã khá cũ kĩ, tơ vàng cũng nhiễm một màu đen xì, thoạt nhìn nghèo túng giống hệt như chủ nhân của nó. Ân, so sánh với nhau thực rất hợp.
Gói ở trong những dạng bao gấm thế này, nhất định không phải là kim khí (đồ bằng vàng) thì cũng là ngọc khí (đồ bằng ngọc), mà còn hơn phân nửa là vật phẩm trang sức đã được đánh bóng qua. Tóm lại không phải là vật có thể tích lớn. Nhưng giá trị của các loại đồ cổ, rõ ràng không nằm ở thể tích lớn nhỏ của nó.
Nhìn ông lão kia cẩn thận mở cái bao ra, tôi thậm chí lại có chút khẩn trương. Trong bao là một miếng hồng ngọc. Nhìn từ xa không rõ tính chất của ngọc, màu sắc cũng không đặc biệt tiên diễm, tất không phải là Kê Huyết ngọc, có thể là Điền Hồng Ngọc hoặc Phù Dung Ngọc.
Hồng ngọc có dạng hồ lô, một cạnh bên bị cắt rất mất tự nhiên, nhưng lại không giống như bị đánh vỡ hay chế tác có vấn đề. Nhìn hình dạnh và kích thước khối ngọc có thể thấy đây là ngọc truỵ (玉坠: dùng làm mặt dây chuyền hoặc khuyên tai)
Tôi tinh tế quan sát miếng hồng ngọc, đột nhiên trong đầu “ong” lên một tiếng. Hoa văn điêu khắc này! “Lung văn song bức ngọc ——?!” Tôi buột miệng, choáng váng đến rối tinh rối mù.
Khối ngọc thạch này cũng có sách đã ghi chép lại. Truyền thuyết kể rằng Tống Cao Tông của triều đại Nam Tống vì muốn cầu an mà hiến ngọc cho Đại Kim làm cống lễ. Ngọc này bởi vì toàn khối một màu hồng nhạt, hoa văn điêu khắc cẩn thận tỉ mỉ mà trở nên nổi tiếng. Thậm chí còn nghe đồn khối cổ ngọc này là sản phẩm của thời kì văn hóa Lương Chử, nhưng bởi vì hoa văn của khối ngọc này không hợp với văn hóa Lương Chử nên giả thiết này mới bị bác bỏ.
Nguyên bản tôi đối với thạch ngọc cũng không có nhiều nghiên cứu, chính là ở trong cuốn đạo mộ bút ký ở nhà tôi có kẹp một bức tranh vẽ lại hoa văn của khối ngọc này. Khi nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi liền lấy bức vẽ kia xem đi xem lại nhiều lần. Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có may mắn được nhìn thấy tận mắt thứ bảo bối này.
“Chú em quả nhiên biết nhìn hàng.” Nhìn bộ dạng khiếp sợ của tôi, ông lão kia như thể rất vừa lòng mà gật gật đầu.
Tôi nhìn lão, một nghi vấn chợt hiện lên trong đầu: “Lão tiên sinh, ngọc này… phải có một đôi. Một nửa khác đâu?” Lung văn song bức ngọc, song bức ngọc, tự nhiên là phải thành đôi. Khối ngọc trụy hình hồ lô kia bên cạnh tự nhiên khuyết một lỗ hổng, thực rõ ràng là để khớp với một khối ngọc khác.
Ông lão cười lạnh một tiếng: “Chú em, cậu cũng là người hiểu cách thức. Ngọc này nếu như tôi có một đôi hoàn chỉnh…”
Vậy sẽ không tìm tới một tiệm nhỏ như của tôi để sang tay. Tôi gật gật đầu, nếu lung văn song bức ngọc này có thể thành đôi, Bảo tàng Cung đình Quốc gia khẳng định sẽ dành ra một chỗ cho nó: “Đạo lý này tôi cũng hiểu được, bất quá… nếu chỉ có nửa khối ngọc, vậy giá cả…”
Như vậy giá dù là thấp xuống hơn một trăm lần cũng không phải không có khả năng. Huống hồ tôi cũng không phải ngu ngốc, nhìn lão đây lòng như lửa đốt muốn cấp tốc đem món hàng này sang tay, chắc chắn tin đồn bên ngoài cũng xuất hiện rồi. Lão một lòng tìm đến tiệm đồ cổ nhỏ như của tôi, khẳng định là không muốn để lộ tin tức. Nếu tôi thực sự mua thứ này, cũng không phải là không mạo hiểm. Tôi cũng không muốn năm mới đã bị bắt giam vào bốn vách tường nhà đá, ba mẹ tôi khẳng đinh sẽ bị tôi chọc cho tức chết.
Sắc mặt ông lão càng thêm thanh lãnh, lão cười cười, lộ ra hàm răng vàng khè vì bị ám khói thuốc lá: “Chú em nhìn qua cũng là một người thẳng thắn, thoải mái cho giá đi!”
Tôi âm thầm nghĩ, cũng không thể chọc giận lão nhân này. Người đi đổ đấu đều là kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng, so đi tính lại, cá thể tầm thường tôi đây khẳng định sẽ chịu thiệt, một chút không chú ý nhỡ miệng nói sai một lời có thể khiến tôi không sống được đến sang năm.
“Hai mươi lăm vạn.”
Nói ngọc thạch vô giá, nhưng nếu thật sự là đói bụng kiếm ăn, có vô giá cỡ nào thì cũng phải cho nó một cái giá để mà bán đi. Kỳ thật mà nói, nếu tôi cắn răng ép giá ít nhất còn có thể bớt thêm ba đến năm vạn. Nhưng năm mới, xem như mở hàng thuận lợi may mắn đi.
Ông lão tựa hồ cân nhắc một chút, cũng không có nghĩ nhiều: “Thành giao.”
— Bán khối ngọc trụy kia đi liền đủ cho tôi sống vài năm —