Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 50



Vương Thịnh nhức nhức cái đầu, sầu đến tan nát cõi lòng vì cái vị lão đại ưa đánh lộn ưa gây chuyện này.

Anh Hoan vỗ bờ vai y, an ủi: "Đừng lo, công nghệ cấy tóc bây giờ phát triển lắm."

Vương Thịnh: "Liên quan gì đến công nghệ cấy tóc?"

Anh Hoan: "Đừng giấu bệnh sợ thầy, hói đầu không có gì đáng xấu hổ."

Vương Thịnh kéo mái tóc dày của mình theo bản năng: "..."

Hóa ra trong mắt anh Hoan y là một kẻ đầu trọc sao?

Anh Hoan: Tính tình ông cụ non thích lải nhải, không phải đầu trọc thì là Địa Trung Hải*.

* Địa Trung Hải hay dùng để chỉ những ông già đầu trọc.

- --

Ngụy Chương chạy như chó đuổi, hai học viên quân sự phía sau dí cậu ta bằng sống bằng chết. Suýt chút nữa thì làm cậu ta tức phát khóc, đuổi liền 9 con phố rồi, sao cứ cắn chết cậu ta không bỏ vậy?

Chẳng lẽ yêu cậu ta sâu đậm đến thế?

"Duy Nhất, cậu đâu rồi?"

Ngụy Chương thê lương hú lên.

Hứa Duy Nhất: "Đừng gào nữa, chạy ra khỏi ngõ đi."

Hứa Duy Nhất xoa tai, khắp dọc đường nghe Ngụy Chương hú inh ỏi khiến lỗ tai hắn ta sắp rụng ra.

Ngụy Chương cảm động: "Duy Nhất, cuối cùng cậu cũng chịu để ý đến tôi! Áu!"

Hứa Duy Nhất lạnh lùng ném máy truyền tin đi, hắn ta vốn chẳng nghe tin cầu cứu của Ngụy Chương.

Hắn ta mới tiếp liên lạc của Ngụy Chương đã bị gào đến đau tai. Hứa Duy Nhất nặng lòng trả đũa dứt khoát cắt liên lạc, mặc kệ Ngụy Chương bị đuổi vòng vòng khắp 9 con phố xung quanh cũng không lên tiếng.

Mãi đến khi không dùng thông tin liên lạc cũng nghe thấy giọng Ngụy Chương gào rú thì mới miễn cưỡng mở miệng.

Hứa Duy Nhất: "Chạy đến hẻm 4 phía Đông."

Ngụy Chương chạy đến hẻm 4 phía Đông, nhất định một trong hai kẻ chặn giết cậu ta đã chạy đến hẻm 3 phía Đông bao vây cậu ta.

Hứa Duy Nhất suy đoán học viên Bạo phá sẽ chạy đến hẻm 3 phía Đông, mà hắn ta đã sớm chôn thiết bị phát nổ ở nơi đó.

Vương Thịnh nói ra kế hoạch đó, Hứa Duy Nhất đã làm cộng sự nhiều năm của y chỉ cần nghe qua đã hiểu rõ.

Nhưng họ đã quên mất một nhân tố khách quan.

Ngụy Chương nhỏ giọng: "... Hẻm 4 phía Đông là cái gì?"

Hứa Duy Nhất im lặng một lát, trầm giọng nói: "Chúng tôi sẽ vĩnh viễn nhớ công cậu, ra đi thanh thản nhé."

Ngụy Chương đột nhiên bùng nổ: "Duy Nhất! Tôi chỉ có mình cậu, cậu không thể bỏ rơi tôi! Hứa Duy Nhất!! Chẳng lẽ cậu không sợ tôi vừa đi bọn nó sẽ bất ngờ tấn công cậu sao?"

Hứa Duy Nhất: Há, đồ thiểu năng trí tuệ này còn biết uy hiếp cơ đấy.

Tiếng chạy gấp gáp đến gần, Hứa Duy Nhất ngẩng lên xem, đã thấy Ngụy Chương chạy ra từ đầu hẻm. Vừa thấy hắn ta, đôi mắt nhỏ đã tràn đầy cảm động và thân thiết vì gặp được đồng đội.

Hứa Duy Nhất cứng đờ, sau đó nhổ nước bọt.

Ai là đồng đội của tên thiểu năng trí tuệ?

Ngụy Chương nhanh chóng chạy vụt qua Hứa Duy Nhất, lời nói đi cùng luồng gió: "Chạy mau!"

Hứa Duy Nhất đột nhiên nhìn sang, thấy một chiếc xe cơ giáp hạng nặng đang lao về phía mình với tốc độ khủng khiếp. Nhất thời hắn ta thấy ê răng, quay đầu chạy vội, vừa chạy vừa mắng: "Cái đệt mẹ thằng thiểu năng kia, mày lừa tao!"

Ngụy Chương vẫn còn tủi thân lầm bầm: "Ai mà biết được khối Rubik của hắn lại biến ra xe cơ giáp hạng nặng chứ."

Hứa Duy Nhất rống lên: "Thế là cmn mày tưởng tao biết?"

Ngụy Chương: "... Không phải sao?"

Hứa Duy Nhất: "***! Sao cmn mày lại chọc phải bọn chúng? Đến mức chúng nó đặc biệt lấy con xe hạng nặng ra nghiền chết mày."

Xe cơ giáp hạng nặng là phương tiện chiến đấu tầm xa cho một người, phù hợp với chiến trường đường bộ. Lực phòng ngự và tấn công đều hoàn hảo, chỉ bằng sức nghiền đã hạ được không ít người.

Khuyết điểm duy nhất là tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

Nguồn năng lượng của học viên trong thực tế ảo là hữu hạn, mà sáu ngày trước không biết đã tiêu hết bao nhiêu. Về cơ bản họ sẽ tiết kiệm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nếu không đến ngày cuối cùng sẽ không thể sử dụng được vũ khí nóng hao phí nguồn năng lượng, chỉ có thể dựa vào vũ khí lạnh đơn đả độc đấu.

Có thể chọc cho đối thủ lôi con xe cơ giáp hạng nặng tiêu phí nguồn năng lượng cực lớn ra, đủ hiểu là bị ghi thù đến mức nào.

Ngụy Chương chột dạ: "Đâu có đâu."

Hứa Duy Nhất: "... Thôi đừng nói nữa."

Vừa mở mồm liền bại lộ chỉ số thông minh âm vô cực.

Trong lúc chạy trốn họ tình cờ đi ngang qua hẻm 4 phía Đông, đột nhiên một nữ học viên đầu trọc cũng lao ra khỏi đó, vừa thấy Ngụy Chương, mắt cô ả đã tóe lửa giận.

Trong đêm đen mù mịt mà vẫn nhận ra Ngụy Chương, hẳn là cảm tình phải sâu sắc đến cùng cực.

Hứa Duy Nhất nhìn chằm chằm cái đầu bóng loáng của cô nàng, đột nhiên hiểu tại sao họ chấp nhận tiêu tốn lượng lớn năng lượng cũng phải lôi con xe cơ giáp ra nghiền nát Ngụy Chương.

Mối hận này, nghiền chết cũng không đủ hóa giải.

Nữ học viên thấy Ngụy Chương, nhanh chóng chạy đến, nhưng vì quá mức tức giận dẫn tới buông lỏng cảnh giác. Vì vậy cô nàng mắc mưu, sa vào thiết bị phát nổ mà Hứa Duy Nhất đã chôn trước đó.

Trong phút chốc, tiếng nổ vang rung trời, tia lửa văng khắp nơi. Những ngôi sao nổ lơ lửng trong không khí chạm đến vật thể chuyển động liền bộc phát, thổi bay các bức tường hai bên con hẻm, mặt đất cũng bị nổ thành mấy cái hố to.

Trong tình cảnh này, thân thể người thường chắc chắn phải bị xé thành mảnh vụn.

Sau khi làn khói dày tan đi, nữ học viên bước ra khỏi vòng bảo hộ, tức đến giậm chân.



Lúc này cô nàng đã bị loại khỏi cuộc đấu, cho dù hận không thể nghiền chết Ngụy Chương những cũng phải nhịn. Gió thổi bay mái tóc cô nàng, thổi qua đỉnh đầu, mát mát lạnh lạnh. Nữ học viên sờ sờ cái đỉnh đầu trơ trọi của mình, cả làn tóc đẹp hai bên đầu, hít sâu mấy hơi vẫn không chịu nổi.

Rút đao đuổi theo, cho dù điểm bị trừ hết cũng phải chém chết thằng nhãi ranh kia aaaaa ——

Ngụy Chương lơ đãng ngoái đầu thoáng nhìn: "Trời ơi chị ơi, chị chết rồi mà? Sao còn ở đây tham gia cuộc vui làm gì?"

Hứa Duy Nhất cười nhạo: "Xác chết sống dậy."

Chạy lên vài bước, chắn trước mặt Ngụy Chương, quét chân đá văng Ngụy Chương về phía nữ học viên "xác chết sống dậy" và con xe hạng nặng nọ.

"Họa cậu gây ra, cậu tự giải quyết."

Ngụy Chương vòng ra sau lưng nữ học viên, kìm chặt đôi tay và đao của cô nàng, đặt thanh đao kề ngang cổ cô, xoay người nói với chiếc xe cơ giáp hạng nặng: "Dừng xe, nếu không cậu chờ cán lên người đồng đội mình đi."

Hứa Duy Nhất nhướng mày, Ngụy thiểu năng cũng chẳng thiểu năng lắm nhỉ.

Nữ học viên trợn tròn mắt.

Cô là học viên hệ Bạo phá, chơi bom pháo thiết bị nổ thì không ai bằng, nhưng phương diện võ nghệ thì đúng là chỉ khoa chân múa tay. Vừa rồi tức phát điên mới xách đao đuổi theo, chưa được một chiêu đã bị tóm lại, còn biến thành vật cản kìm chân đồng đội báo thù.

Nói một cách nghiêm túc, cô đã chết. Nguồn năng lượng còn dư của cô sẽ bị người giết cô cướp đi cho nên không thể dùng bom pháo nữa, chỉ đành dùng đến dao rựa.

Chiếc xe hạng nặng dừng lại, âm thanh tức đến hộc máu của một học viên trẻ truyền tới: "Trời **, cổ chỉ còn là một cái xác chết mà nhà mi vẫn không buông tha?"

Ngụy Chương: "Chiến lược! Cái này người ta gọi là chiến lược! Có bản lĩnh thì lái xe về phía xác chết đây này. Cái xác này còn là xác bạn cậu đấy. Tới đi."

Học viên trẻ tuổi: "Má ơi, mi còn biết xấu hổ là gì không? Mi làm vậy với một cái xác chết, quá là bất kính đi mà."

Ngụy Chương: "Haha, cậu dám thì tới nghiền thi thể đi này. Rồi xem ai mới là người không tôn trọng với người đã chết đây!"

Nữ học viên: "... Này, các người đừng liên mồm xác chết xác chết thế chứ?"

Giờ cô nàng chỉ muốn làm một cái thi thể lẳng lặng nằm ở ven đường tự vấn nhân sinh, không muốn tham dự cuộc cãi cọ của hai đứa thiểu năng này.

Hứa Duy Nhất âm trầm nói: "Đừng nhiều lời. Nếu cậu ta không nghe thì chém đứt một bàn tay và một chân của cô ta, ném xuống dưới bánh xe cơ giáp hạng nặng, nghiền nát chơi."

Ba người trong ngõ đồng thời nhìn Hứa Duy Nhất, một cơn gió độc thổi qua. Ba người run bần bật, đáng sợ quá cứu bé!

Gương mặt Hứa Duy Nhất tái nhợt, đôi mắt đen thăm thẳm khủng bố: "Ngụy Chương, còn ngơ ra đó làm gì? Chém tay chân ả."

Ngụy Chương run rẩy khuyên: "Duy, Duy Nhất, bình tĩnh, bình tĩnh một chút..."

Lúc này nữ học viên mới thấy rõ vòng cổ trắng bạc trên cổ Hứa Duy Nhất, học viên Bạo phá có dấu hiệu thái nhân cách PCL-R.

Trời mẹ ơi, hắn ta không nói giỡn!

Nữ học viên bị dọa khóc thét, tuy rằng quân chủng Bạo phá vốn bị người ngoài nhìn như một đám tâm thần thái nhân cách, nhưng đó là tại Công trình khoa học hy vọng đã phá hỏng hình tượng chung của quân nhân hệ Bạo phá.

Thực tế có rất ít học viên hệ Bạo phá tàn bạo máu lạnh như Hứa Duy Nhất, cô nàng cũng là học viên Bạo phá, nhưng cô nàng hết sức chính trực thiện lương lạc quan yêu chuộng hòa bình.

Học viên trẻ tuổi: "Mèn ơi, bây bình tĩnh chút, tau không lái nữa đâu, thả cổ ra đi."

Đám tân học viên bây giờ khứa nào cũng chất vậy à?

Hứa Duy Nhất cười nham hiểm, cười biến thái: "Cậu tưởng bọn tôi ngu à, thả cô ta, giây tiếp theo cậu liền nghiền nát bọn tôi. Ngụy Chương, làm ngay. Nghiền nát tay chân bạn mình, xem hắn ta còn yên tâm thi đấu được hay không!"

Học viên trẻ tuổi: "Chúng bây không dám. Học viên mới à, đàn anh đàn chị đã lăn lộn trong trường hơn chúng bây bốn năm đó, không dễ bị bịp đâu. Giờ là lúc thi đấu có phát sóng trực tiếp đàng hoàng, chúng bây dám làm ra loại chuyện này, không sợ bị báo cáo lên tòa án quân sự hở?"

Hứa Duy Nhất cười khặc khặc: "Giờ là buổi tối. Phát sóng trực tiếp ngừng rồi. Không ai biết."

Người học viên trẻ cứng người.

Hứa Duy Nhất: "Hơn nữa, lời cậu nói phải có người tin. Nếu nguồn năng lượng của cậu hao hết, vậy nên ra tay cướp đoạt năng lượng của đồng đội, ai dè vô tình giết chết... Cậu nghĩ xem tòa án quân sự sẽ tin lời hai người nói hay chỉ một bên?"

Ba người ở đây bị sự tàn bạo của Hứa Duy Nhất làm cho khiếp sợ.

Quan trọng là, họ thật sự không dám lấy mạng mình ra đánh cược với một thằng thái nhân cách bệnh hoạn.

Tên học viên trẻ kia thoả hiệp, đi ra khỏi xe cơ giáp hạng nặng, vừa đặt chân xuống đất đã bị đánh chết. Anh ta không dám tin ngẩng lên nhìn thanh niên từ đầu tới cuối vẫn tỏ vẻ thiểu năng trí tuệ như thật. Thanh niên cười hehe, vẫn vô tội đơn thuần như cũ.

Học viên trẻ tuổi tuyệt vọng, lặng lẽ kề vai đồng đội làm thi thể.

Đám tân học viên bây giờ khứa nào cũng chất chơi vậy hả?

Ngụy Chương thu khẩu súng nguyên tử tự động lại, biến thành một khối Rubik màu đen treo ở hông. Sau đó hưng phấn chạy đến sờ soạng chiếc xe hạng nặng, rồi lại giả làm anh em tốt thương lượng với thi thể: "Cho mượn chơi xíu."

Tên học viên trẻ lạnh lùng từ chối.

Ngụy Chương bĩu môi, "Không cho thì thôi."

Nếu không phải do khối Rubik nhận chủ, cậu ta sẽ thương lượng với người này sao? Trực tiếp cướp đi luôn.

Nhưng mà thấy thèm quá.

Hứa Duy Nhất thu chiến lợi phẩm, quay đầu thấy Ngụy Chương còn long lanh đôi mắt nhìn xe cơ giáp, không khỏi hỏi: "Tự cậu giải khóa một chiếc là được mà?"

Ngụy Chương: "Nói sao mà nhẹ nhàng quá."

Thật ra họ cũng biết khối Rubik có thể giải khóa rất nhiều vũ khí, nhưng điều kiện giải khóa là tùy duyên, không ai biết thứ được giải khóa là gì. Thứ hai là giải khóa quá nhiều thứ mà không dùng cũng uổng.

Vì vậy họ thường lựa chọn để giải khóa một vài loại vũ khí nhất định, luyện tập để đạt được độ quen thuộc như sử dụng tay chân của chính mình.

Ngụy Chương chạy lon ton bên cạnh Hứa Duy Nhất, vừa chạy vừa kiểm kê chiến lợi phẩm: "Ha, nguồn năng lượng còn khá đầy. Tôi lời rồi."

Hứa Duy Nhất nghiêng mặt đánh giá Ngụy Chương, dáng người không tồi, sức bật cũng tốt.

Không tồi không tồi.

Ngụy Chương hoàn toàn không nhận ra ánh mắt như đang chọn heo của Hứa Duy Nhất, cứ cười ngu mãi. Đột nhiên cậu ta nhớ ra gì đó, xin chỉ thị từ Vương Thịnh: "Đội trưởng, tôi cần về chỗ cũ canh tiếp không?"

Vương Thịnh: "Không. Cậu và Hứa Duy Nhất về đi."

Ngụy Chương: "Hiểu rồi."

Hứa Duy Nhất liên tiếp búng tay mấy cái, hàng loạt vụ nổ theo đó bùng lên chung quanh, ánh lửa tận trời.

Tiếng nổ mạnh lụi dần, từng đợt tiếng chửi mắng cáu bẳn vang lên không dứt.

Hứa Duy Nhất cũng không quay đầu lại: "Đi thôi."



Ngụy Chương khẽ nhếch miệng: "Trời má, Hứa Duy Nhất cậu giỏi quá vậy. Quân chủng Bạo phá các cậu quá là biến thái."

Hứa Duy Nhất nhe nhởn: "Cậu sẽ thấy kẻ càng biến thái hơn."

Hai người đi về phía khách sạn. Nơi họ canh giữ vốn cũng chỉ phục vụ mục tiêu chặn giết kẻ địch. Ngụy Chương bị đuổi giết chạy ra khỏi điểm gác, giờ có quay lại cũng vô dụng, người cần qua đã sớm đi hết.

Quay lại giết cũng chỉ là những người chậm chân chạy tới, giết cũng chẳng có ích gì.

Nhưng thiết bị phát nổ do Hứa Duy Nhất mai phục bên này lại bắt được không ít kẻ rình mò lén lút, ý đồ "trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi".

Họ bước đi vội vã, bóng dáng mau chóng khuất hẳn trong đêm đen.

Tại chỗ cũ, trừ năm học viên quân sự bị loại còn có thêm ba người khác, chính là những thí sinh trốn trong góc tối nhìn hai người Hứa Duy Nhất và hai học viên khác chọi nhau, tính đánh lén nhưng lại bị thiết bị bạo phá của Hứa Duy Nhất loại bỏ.

Nguồn năng lượng của cả năm người đều bị lấy đi mất, giờ chỉ có thể chờ đến hừng đông rồi rời khỏi sân đấu.

Mọi người đều là học viên quân sự, lại còn cùng "chết" nên túm tụm phệt mông xuống đất ngồi nói chuyện phiếm, phần nhiều là oán trách bọn học viên mới bây giờ quá biến thái, không nói hai lời cả ngày chỉ kêu cắt tay chặt chân.

Chẳng văn minh tí nào.

Năm người ngồi đó oán than, riêng cô nàng bị Ngụy Chương tạo cho kiểu đầu Địa Trung Hải thì bi ai thống hận ra mặt.

Tất cả họ đều không chú ý đến cái bóng đang dần tiếp cận, không nhìn thấy người nhưng bóng đen nhấp nhô in hằn trên đất.

Cảnh tượng vô cùng quỷ quái.

- --

Chờ đến khi Ngụy Chương và Hứa Duy Nhất chạy về cổng chính khách sạn mới nhận ra tình hình đang căng như dây đàn, họ là hai người đến muộn nhất —— đến muộn nhất trong số những người đoán được chân tướng chứ không ngu ngơ chạy vào rừng đầm lầy nọ.

Trước cổng chính khách sạn có chừng 26 người, mỗi nhóm chiếm một góc, mỗi góc lại là một đội khác nhau.

Ngụy Chương, Hứa Duy Nhất và Tô Nha đứng cùng một chỗ, bên cạnh là Đường Hành Quân, sau hắn còn có ba người khác.

Tô Nha huýt sáo: "Còn đến bốn người, thực lực không tồi nha."

Không thấy đội 4 chỉ còn dư lại hai người kia sao?

Đủ thấy năng lực chỉ huy của Đường Hành Quân rất mạnh, mới có thể giữ lại nhiều người đến vậy. Làm học viên hệ Bạo phá quả là đáng tiếc.

Đối với đội của Đường Hành Quân mà nói, Tô Nha là một kẻ phản bội, vì thế trừ Đường Hành Quân vẫn bình thản thờ ơ, ba người phía sau hắn hoặc nhiều hoặc ít đều lộ vẻ mặt căm thù với Tô Nha.

Tô Nha xấu xa nhún vai.

Trước mắt phải tiếp tục đánh với đội 1 của trường quân đội số một và đội 2 của trường quân đội số hai, tất cả đều là đàn anh đàn chị năm cuối. Đội của họ cũng được xem là còn đông đủ nhất, mỗi bên có năm người.

Tổng cộng hiện có bảy đội, đội 4 còn hai người, đội 3 mới bị xử lý hai người. Đội 5 còn ba người, những người còn lại đều nằm trong vùng nguy hiểm.

Điểm tổng hợp kém đội 1 và đội 2, tổng hợp thực lực cũng kém họ rất xa. Nếu hai đội này câu kết xử lý bọn họ trước, sau đó mới tranh nhau chức quán quân thì cũng chỉ là chuyện riêng của hai đội.

Giằng co một lúc lâu, đội hình của đội 1 và 2 hơi thay đổi. Tuy chỉ thay đổi rất nhỏ, nhưng đã khiến tất cả mọi người ở đây biến sắc.

Vừa rồi đội 1 và 2 đã yên lặng thỏa thuận với nhau trong lúc xem xét tình hình, họ quyết định hợp tác, trước hết giết tất cả các thí sinh khác, sau đó hai bên tranh giành thắng bại sau.

Những người còn lại vốn không quen biết nhau, cũng không thường đối chọi nhau như hai đội đó – những kẻ đã dần đạt được mức độ ăn ý trong chiến đấu.

Bởi vậy mọi người mới thay đổi sắc mặt.

Tô Nha: "Á à, hợp tác cơ."

Đường Hành Quân đang hơi lui về sau, nghe vậy hỏi cậu ta: "Diệp Di Hoan đâu?"

Tô Nha khoe hàm răng trắng: "Cậu tính giết cậu ấy?"

Đường Hành Quân mỉm cười: "Để cậu ấy ra tay, tỷ lệ thắng cuộc của mọi người sẽ lớn hơn mà?"

Những người còn lại nghe Đường Hành Quân nói vậy thì đồng loạt quay ra nhìn nhóm Ngụy Chương với ánh mắt quái lạ. Đặc biệt là đội 1 và đội 2, nghe vậy chỉ thấy buồn cười, đám học viên mới bây giờ kiêu căng hơn họ hồi đó nhiều lắm.

Nên chấn chỉnh lại thôi.

Ngụy Chương phẫn nộ: "Anh Hoan có ra tay hay không anh quản làm mẹ gì? Phần thắng của mấy người liên quan cc gì đến anh Hoan? Các người chết thì cứ việc, đừng liên lụy đến anh Hoan."

Phải nói là rất liên quan đến bọn họ, tuy giờ mọi người muốn liên hiệp đối kháng đội 1 đội 2, nhưng nói trắng ra họ vẫn là kẻ địch. Dựa vào đâu mà bắt anh Hoan đi chịu chết để dâng phần thắng cho bọn họ?

Đường Hành Quân nhìn thẳng vào Tô Nha.

Tô Nha chỉ lên tầng cao nhất của khách sạn: "Ở trên đó."

Không ai ngờ Tô Nha sẽ thật sự nói ra nơi ở của đồng đội mình, nói đúng ra, anh Hoan có thể trở thành con át chủ bài của cả đội cơ mà.

Quả nhiên một kẻ đã từng phản bội trường và đồng đội của mình thì cũng chẳng có lòng trung thành với đội mới.

Ngụy Chương dậm chân: "Tô Nha, cậu là đồ phản bội."

Tô Nha hạ tay: "Ai bảo anh Hoan suốt ngày mắng tôi xấu."

Người xấu xí cũng biết trả thù!

Ngụy Chương tức đến ngứa răng, Hứa Duy Nhất thì ngược lại, hắn ta vẫn dửng dưng, thậm chí còn muốn cách xa Ngụy Chương.

Ngụy Chương không cho Hứa Duy Nhất đi, lôi kéo hắn ta cùng lên án Tô Nha.

Hứa Duy Nhất im lặng tự hỏi xác suất thành công của thí nghiệm cấy não máy vào đầu Ngụy Chương.

Thị lực cuồng thú nhân không tồi, ngẩng đầu lên nhìn vào phòng tổng thống nơi duy nhất sáng đèn.

Anh Hoan đứng trước cửa sổ sát đất, giơ tay chào họ.

"..."

Khóe miệng Vương Thịnh co giật, y biết ngay anh Hoan sẽ không từ bỏ cơ hội đánh hội đồng tốt như này.

"Anh Hoan, cậu cẩn thận chút. Bên ngoài có tay súng bắn tỉa, đội một và hai vừa lúc thiếu một người, phỏng chừng là tay súng bắn tỉa."

Tình huống của đối thủ hẳn là giống với họ, sắp xếp tay súng bắn tỉa mai phục gần khách sạn. May họ vẫn còn A Á, chỉ hy vọng cô nàng sẽ xử lý được hai kẻ đó trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv