Editor: Yang3S
______
Sau ngày sinh nhật, xúc cảm nở nang vẫn lưu lại trên bàn tay của anh.
Gần đây thành phố Ngô mưa rất nhiều, lúc nào trên mặt đất cũng có mấy vũng nước, những chiếc lá trên cây đa bên ngoài ngôi nhà cũng bị bao phủ bởi những giọt nước, khi có xe đi qua, những giọt nước trên cây rơi xuống người họ.
Mỗi lần anh và cô đứng trước cửa sổ sát đất "yêu" nhau, tay của Lục Yên đặt lên song cửa sổ, bị từng giọt nước nhẹ nhàng vuốt ve qua tấm kính thủy tinh, có chút lạnh, cũng có chút ẩm ướt.
Anh vùi sâu vào trong cơ thể cô, có chút mềm mại, cũng có một chút nóng bỏng.
Sau khi lấy nhau hai người đã ngầm đạt được sự ăn ý trong phương diện nào đó, sau khi đóng cửa sẽ là một thế giới khác.
Hai người đã làm nhiều hơn.
Sau khi Lục Yên nói muốn có con, tần suất cơ thể hai người ma sát vào nhau ngày càng nhiều, sau khi hoàn thành dự án cô đến thành phố Cẩm tìm anh, cởi hết đồ trên người xuống rồi nằm lên giường chờ anh về, cũng có lúc khi anh đưa cô đi tham gia buổi họp lớp của anh cô cũng động tay động chân, khiến anh không kìm nén được, cuối cùng hai người vào WC để giải quyết.
Trên lịch có đánh dấu rõ ràng từng ngày một, hai người cứ theo đó mà làm càn. Mỗi ngày cô đều ghé vào lỗ tai của anh nói hôm nay đi đường gặp một đứa bé rất đáng yêu, sau đó lại nói về chuyện đứa bé nào nghịch ngợm nhất ở Nhã An Hoa Viên. Mỗi khi đến cuối tuần, hai người ăn cơm xong sẽ xuống sân đi dạo, trên đường gặp mấy bà mẹ bỉm sữa, Lục Yên đều sẽ dừng lại chào hỏi.
Đến tối hai người sẽ lăn lộn trên giường, làm những tư thế dễ thụ thai nhất.
Mưa vẫn rơi, vẫn không chịu tạnh, hai người họ cũng vẫn chưa chịu dừng lại.
Lần nào tiễn anh ra cửa, anh lên xe rồi vẫn sẽ quay đầu lại nhìn cô, Lục Yên đứng ở cửa, trên đỉnh đầu có ngọn đèn màu vàng, nụ cười của cô dịu dàng không gì sánh được, dịu dàng đến mức khiến trái tim của anh cũng mềm ra.
......
Buổi tối, anh tắm xong, từ chối lời mời ăn tối của Phương Tư Hiền, ngồi trong phòng ngủ luyện viết thư pháp.
Có một con chim họa mi bay vào, bộ lông màu rám nắng, quanh mắt có một vùng lông trắng, cơ thể giật giật, dáng vẻ nhìn vô cùng tức giận
Tuần trước con chim họa mi này cũng đã bay vào đây, nó đã ị một bãi lên giường của Tạ Đạo Niên, sau đó anh cầm chăn và ga giường đi giặt, giặt xong ra ngoài thì vẫn thấy nó chưa bay đi, lại còn vừa hót vừa nhảy tới nhảy lui trên tờ giấy luyện thư pháp của anh
Sau đó, mỗi lần anh luyện viết thư pháp, nó sẽ bay vào, dáng vẻ không sợ anh.
Tạ Đạo Niên đổ thức ăn cho chim vào một cái bát nhỏ, họa mi bay đến bắt đầu mổ ăn.
Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, chữ viết trên tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa.
Trí hư cực, thủ tĩnh đốc*.
(*Trí hư cực, thủ tĩnh đốc: câu này có ý nghĩa là giữ tâm trí trong trạng thái trống rỗng và giữ im lặng, không bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra ở xung quanh.)
Anh đứng lên, lặng lẽ nhìn sáu chữ đó.
Những lời Đào Nhạc nói với anh trước khi anh lấy Lục Yên anh vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.
---- Cỏ bồng mọc trong bụi gai, không nâng cũng thẳng; Cát trắng ở thuốc nhuộm, đen cùng thuốc*. ----
(*là một câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là sống trong một môi trường tốt thì con người cũng có thể trở thành người tốt, sống trong một môi trường xấu thì cũng có thể khiến con người xấu đi, môi trường xunh quanh tác động đến con người.)
Hồng đăng lục tửu*, vừa nhộn nhịp vừa hỗn loạn, nếu như anh không có khả năng tự bảo vệ bản thân, thì cũng không thể cho Lục Yên được một tương lai tươi đẹp.
(*Hồng đăng lục tửu = đèn đỏ rượu xanh: Bên Trung dùng câu này để mô tả cuộc sống trụy lạc về đêm.)
Đi làm ở xa, khi có thời gian rảnh dỗi, anh sẽ luyện thư pháp, con người ai cũng có một sở thích gì đó, cứ kiên trì, cứ luyện tập, ít nhất là sau khi thức dậy, ở khoảng không hư vô, vẫn có thể tự biết, bản thân mình còn có những thứ đó, điều đó sẽ khiến cuộc sống không còn bần cùng, không còn nhạt nhẽo nữa.
Anh là một người rất coi trọng gia đình, gia đình hạnh phúc, thì những chuyện khác mới thuận buồm xuôi gió được. Nếu nói về tình yêu, thì tình yêu mà Lục Yên dành cho anh, đã đủ để anh dũng cảm tiến về phía trước.
Cô đã tạo ra rất nhiều thứ trong cuộc sống của anh, đầu tiên là sự dũng cảm.
Chim họa mi nhảy qua nhảy lại, dùng mỏ mổ cái bút lông, nó đã mổ hỏng một chữ trên giấy của Tạ Đạo Niên.
Cầm bút lên, Tạ Đạo Niên viết một chữ Yêu.
Gần đây Lục Yên mua một cái tủ lớn, chuyên dùng để đựng búp bê, cô đã làm đến con búp bê Tạ Đạo Niên thứ ba, mỗi sáng cô tỉnh dậy, nhìn những con búp bê trong tủ kính, sau đó lại nhìn gương mặt đang ngủ của anh, sự thỏa mãn từ đáy lòng ùn ùn kéo đến.
Cuộc gọi điện vẫn tiếp tục ở mỗi tối, mọi hành động của đối phương đều như đi vào tim người còn lại, Tạ Đạo Niên đặt tay lên song cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự hạnh phúc.
Chim họa mi bay lên, nó đã ăn no, đậu trên cành cây nhìn anh.
"Bay đi đi."
Nó hơi nghiêng đầu, sau đó, vỗ cánh bay đi.
........
Hoa gạo rơi xuống đất, hoa Thất Lý Hương bắt đầu nở, đó đều là những kỉ niệm quen thuộc.
Những ngày quen nhau rồi yêu nhau, vẫn còn nhiều thứ chưa biết cùng với nhiều bồi hồi, bỡ ngỡ.
Tạ Đạo Niên đi công tác ở xa nên hai người đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn, ngoài những cuộc điện thoại trò chuyện hàng ngày, nỗi nhớ mong dường như vẫn không thể nào giải tỏa được.
Tối thứ tư, anh ăn cơm với Phương Tư Hiền ở quán cơm gần chỗ làm.
"Nghe nói có một con chim họa mi bay vào trong phòng của cậu?"
Tạ Đạo Niên dừng đũa lại, "Cậu biết cả việc phòng của tớ có họa mi bay vào?"
"Tớ nghe lão Viên nói."
Lão Viên là một người đồng nghiệp trong Cục, gần đây muốn luyện viết thư pháp, nên cậu ta có đến phòng của Tạ Đạo Niên mấy lần.
"Nó bay vào được một thời gian rồi, không chịu bay đi."
"Vận may của cậu sắp đến rồi đó."
"Cậu tin vào mấy chuyện tâm linh?"
Phương Tư Hiền đặt đũa xuống, "Tớ tin." Nói xong lại tiến đến gần anh, "Cậu làm việc giỏi như vậy, nhất định sẽ được thăng chức."
Tạ Đạo Niên không cho là đúng, "Vẫn có người ưu tú hơn tớ mà."
Phương Tư Hiền hạ thấp giọng xuống, "Trong khoảng thời gian cậu đi công tác, trưởng phòng Lý ngoại tình.... bị vợ bắt quả tang, cậu biết không?"
"Biết."
"Ngày hôm qua còn đánh nhau ở văn phòng, mọi người can ngăn mà không được." Phương Tư Hiền uống một ngụm canh, nói tiếp, "Lãnh đạo tìm ông ta, không biết về sau sẽ điều tra thế nào."
Đúng là đáng tiếc, mới ngồi lên chức vị đó, còn chưa ấm chỗ, thì lại xảy ra chuyện này.
Phương Tư Hiền nói: "Tác phong làm việc có vấn đề, thì chỗ ngồi cũng không ngồi được lâu đâu."
Tạ Đạo Niên ăn một miếng ớt xanh, có chút cay, miệng nhai chầm chậm.
Đặt đũa xuống, cầm chén trà lên uống, sau đó cũng rót cho Phương Tư Hiền một chén.
Phía cuối chân trời có một dải nắng vàng, đường phố nhộn nhịp, xung quanh có người tan làm, các bà mẹ đẩy xe đẩy cho các em bé ra ngoài đi dạo, đứa bé nằm trong xe đẩy, lắc lư lắc lư, Tạ Đạo Niên đặt cái chén trong tay xuống, nhìn họ không chớp mắt.
"Cậu thích trẻ con?"
"Ừm."
Có một bà mẹ gọi một phần ốc xào, để chiếc xe đẩy ở một bên, em bé nằm ở trong xe, cái chân nhỏ cứ đạp liên tục về phía trước, còn cái miệng thì cứ bì bà bì bõm a a ô ô, Tạ Đạo Niên búng tay tạo tiếng động, em bé nghe thấy liền nhìn về phía anh.
Đôi mắt đen lúng liếng, gương mặt vừa tròn vừa phúng phính, nhìn rất đáng yêu.
Tạ Đạo Niên lại búng tay một cái nữa, em bé liền đạp chân mấy cái, mẹ của em bé cũng bật cười.
Phương Tư Hiền cũng đặt đũa xuống, nhìn dáng vẻ thích thú khi trêu chọc đứa bé của Tạ Đạo Niên.
Ánh nắng chiều rất đẹp, anh và Lục Yên thường hay gửi cho nhau những bức ảnh chụp phong cảnh đẹp.
Con chim họa mi kia có thể thực sự mang vận may đến.
Điện thoại di động rung lên, anh lấy ra nhìn, là tin nhắn của Lục Yên, trong tin nhắn chỉ có một hình ảnh, là cảnh hoàng hôn.
Sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Chén trà được đặt xuống, bàn tay đang để trên bàn của anh nắm chặt lại.
Em bé kia cứ bì bõm nói ê ê a a.
........
Điện thoại di động lại rung lên, dần dần, anh bật cười.
Phương Tư Hiền thấy anh cười vui vẻ như vậy, cậu ta hiếu kỳ hỏi: "Cậu trúng thưởng à? Cười vui vẻ như vậy?"
"Cũng gần vậy." Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên nói: "Tớ về thành phố Ngô một chuyến, cậu cứ ăn từ từ."
"Không phải chứ, ngày mai vẫn phải đi làm mà."
"Sáng sớm mai tớ sẽ quay về."
Tiếng nói ngày càng nhỏ dần, bóng dáng cũng dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Phương Tư Hiền quay đầu lại nhìn đứa bé đang mút tay, "Cháu thử đoán xem chú ấy có chuyện gì vui như vậy?"
"Oa.... oa... a.... a."