Editor: Yang3S
_________
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, bọn họ đến nhà hàng ăn mừng.
Chiếc xe từ từ rời khỏi khuôn viên trường, Lục Yên quay đầu lại nhìn ngôi trường đại học mình đã học trong bốn năm, vẫy tay chào nó một cái, nói lời tiệm biệt và cảm ơn.
Đến nhà hàng, Đào Nhạc gọi những món cô thích ăn, hai mẹ con đều thích ăn cua, hai người đàn ông trên bàn không hẹn mà cùng nhau tự giác bóc vỏ cua.
Bởi vì hôm nay đến dự lễ tốt nghiệp của con gái, nên Đào Nhạc đã đặc biệt chuẩn bị trang phục sáng sủa, nhìn lại càng trẻ hơn ngày thường, hai mẹ con ngồi cạnh nhau, vừa nói vừa cười, bà cặp tóc lại cho Lục Yên, sau đó lại buộc khăn ăn lên cổ cho cô.
Lục Yên có chút ngượng ngùng, ngăn Đào Nhạc lại, "Mẹ, con tự làm được mà."
"Ôi chao, con ăn đi, để mẹ làm giúp con cho."
Lục Yên ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong miệng cô vẫn đang nhai thịt cua, Tạ Đạo Niên liếc qua nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ cua giúp cô.
"Trường Canh, anh ăn đi, em tự bóc được mà."
Tạ Đạo Niên lau tay sạch sẽ, Ngụy Tĩnh Hàm cầm chén trà lên mời anh, Tạ Đạo Niên hạ thấp chén xuống, hai người chạm chén vào nhau.
Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười hài lòng, ông hỏi: "Cháu tên là Trường Canh đúng không?"
"Dạ, đấy là nhũ danh của cháu, còn tên đầy đủ của cháu là Tạ Đạo Niên."
"Ừm, còn bác là Ngụy Tĩnh Hàm."
Tạ Đạo Niên nhìn người đàn ông trước mắt, ông có tướng mạo đoan chính, suy nghĩ lại một chút về những gì Lục Yên nói với anh trong mấy tối gần đây, trong lòng liền hiểu rõ, gật đầu, "Vâng, bác Ngụy ạ."
Tính tình của Ngụy Tĩnh Hàm tương đối thoải mái và đơn giản, ông cũng chưa từng nghĩ đến độ tuổi này rồi mà vẫn có thể gặp được Đào Nhạc. Ông chỉ biết cố gắng hết sức để đối xử thật tốt với bà, hai người cũng liên tục hâm nóng lửa tình, nhưng ông vẫn có chút câu nệ* đối với cô con gái của Đào Nhạc, không biết cách tìm chủ đề để nói chuyện, hôm nay vừa mới gặp Tạ Đạo Niên, hai người ngồi nói chuyện với nhau.
(*câu nệ: ngại ngùng, giữ kẽ, không được tự nhiên...)
Đào Nhạc gắp thức ăn cho cô, hỏi: "Yên Yên, tốt nghiệp rồi con định làm việc ở đâu?"
"Ở văn phòng con đang thực tập ạ, ông chủ ở đó đã nhận con."
Đào Nhạc nở nụ cười, "Cũng không ngốc lắm, còn biết lo trước tính sau, vậy mẹ đây không cần lo lắng nữa rồi."
Lục Yên nói thầm, "Con là đại trí giả ngu*."
(*đại trí giả ngu: ý chỉ người tài giỏi nhưng lại tỏ vẻ ra ngoài là ngu ngốc.)
"Khụ ~ "Tạ Đạo Niên sặc một cái.
Bàn tay Lục Yên để dưới bàn bóp nhẹ tiểu Trường Canh* một cái.
(*tiểu Trường Canh: từ gốc là "鸟" = (hán viêt) điểu = (thuần việt) chim:)). hình như có xuất hiện mấy lần rồi, không biết mọi người có ai không hiểu là gì không, nên ta cứ giải thích vậy, thừa hơn thiếu, tiểu Trường Canh = Em trai Trường Canh = cậu em phía dưới của Trường Canh.)
Lưng anh lập tức đứng thẳng lên.
Ngụy Tĩnh Hàm lấy một hộp quà ra, đưa cho Lục Yên, khẽ mỉm cười, "Tiểu Yên, đây là món quà bác tặng cho cháu."
Lục Yên nhận lấy, "Cháu cảm ơn bác ạ."
Đào Nhạc cười nhìn Ngụy Tĩnh Hàm, hai người nhìn nhau một lúc, bàn tay hai người để dưới bàn nắm lại với nhau.
Lục Yên nhìn cảnh này, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Cơm nước xong xuôi, Lục Yên đi vào toilet tẩy trang, Đào Nhạc đứng ở bên ngoài chờ cô, sau khi Lục Yên đi ra liền kéo lấy tay mẹ, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ, mẹ có định kết hôn không ạ?""
Đào Nhạc sửng sốt một chút, "Yên Yên......"
"Mẹ muốn hạnh phúc, con cũng rất mong muốn mẹ được hạnh phúc."
Cô không muốn mẹ phải lo lắng vì những lời đàm tiếu của người khác, cô chỉ muốn mẹ mình được hạnh phúc.
Đào Nhạc gật đầu, "Tạm thời mẹ vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, Yên Yên, ước muốn bây giờ của mẹ là, con phải sống thật hạnh phúc."
Ngọn đèn ở hành lang có chút tối, khóe mắt Đào Nhạc cũng đã có chút nếp nhăn, bà vẫn như trước đây, nở nụ cười phong tình vạn chủng.
Lục Yên chớp mắt mấy cái, gương mặt hóp lại, phải mất một lúc mới kìm lại được những giọt nước mắt muốn trào ra ngoài.
"Con sẽ, mẹ, con sẽ hạnh phúc, mẹ cũng phải thật hạnh phúc đó." Cô ôm chặt lấy bà, "Mẹ, con lớn rồi, có thể tự đứng một mình, mẹ hãy theo đuổi hạnh phúc của mình đi."
Mỗi một câu cô nói ra đều vô cùng nghẹn ngào, Đào Nhạc và cô sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, bây giờ mẹ đột nhiên tìm được một người đàn ông của đời mình, là con gái của bà, cô vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm giác cô đơn.
Nhưng điều này không quan trọng, vì ở trong trái tim cô, sự cô đơn của cô đều không đáng là gì so với việc Đào Nhạc được hạnh phúc.
Đào Nhạc xoa đầu yêu thương cô, ánh mắt chua sót, "Yên Yên, mẹ..... "
Khi cô đi ra, thì Tạ Đạo Niên đã đứng ở bên cạnh xe đợi cô, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đã đi trước, trong tay Lục Yên đang cầm một bó hoa, nhìn bóng lưng hai người họ, im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu lại, đi từ từ đến bên anh. Cô tẩy trang đi rồi nên khuôn mặt nhìn trông rất sạch sẽ, ánh nắng chiếu vào da mặt cô, có một vẻ đẹp gì đó rất bình yên.
Tạ Đạo Niên sửa sang lại mái tóc giúp cô, "Muốn đi đâu?"
Lục Yên nhìn anh không chớp mắt, từ từ bước đến gần anh, đến khi hai người đứng chạm vào nhau, ngón tay của cô vuốt ve cánh tay của anh, cơ thể Tạ Đạo Niên dường như bị kéo căng ra.
Cô từ từ nói ra tên một địa điểm, "Đường Hải Đường!"
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, nhìn hàng mi đang rung động của cô, và bó hoa ướt át xinh đẹp trong tay cô.
Đường Hải Đường là một con đường cổ của thành phố Ngô, trước kia nó dẫn đến một khu nghỉ mát, sau đó khu nghỉ mát đóng cửa, con đường đó cũng không còn người qua lại nữa.
Lục Yên vẫn đang nhìn anh, ngón tay vẫn tiếp tục vuốt ve anh.
Anh ôm lấy eo của cô, "Đi thôi."
.......