Về đến tiểu viện, nhìn thấy Lã Y ngồi ở trong phòng khiến cô hơi ngạc nhiên:
- "Ta còn tưởng cô đi luôn rồi cơ?"
Cô ấy liếc cô một cái không cảm xúc mà cất lời:
- "Thấy tôi trở lại làm cô thất vọng thế à?"
- "Không có, tại đã chót nói với người nhà là cho cô về quê ăn Tết mấy ngày rồi, bây giờ chưa đến Tết mà cô đã trở lại làm cho ta không biết giải thích như thế nào thôi."
Cô cười cười trả lời, đúng là đêm hôm nọ thấy cô ấy buồn bã rời đi cô cũng không biết là đi đâu và có quay trở lại nữa không, cho nên khi người nhà hỏi đến cô mới lấy cớ là cho về quê ăn Tết. Cô ấy không ngờ cô lại nói thế liền bật cười:
- "Cô mà cũng không biết giải thích như thế nào cơ á?"
Mặc kệ lời mỉa mai đó, cô không để ý đến cô ấy nữa, tự mình đi thay quần áo để chuẩn bị đi ngủ thì cô ấy lại lên tiếng dường như là giải thích:
- "Mấy hôm nay tôi đi làm một việc cho ngài ấy."
Cô đang cởi áo khoác ngoài nghe thấy cô ấy nói thế cũng không dừng tay lại mà nói:
- "Là lô hàng pháo hoa đó sao?!"
- "Sao cô biết?"
Cô ấy vô cùng kinh ngạc khi thấy cô đã đoán đúng. Cô nhếch miệng cười một cái khó nhận ra, tay treo áo khoác lên giá sau đó lên giường nằm rồi chỉ nói một câu:
- "Muộn rồi, đi nghủ thôi."
*****
Sáng hôm sau là mồng 1 Tết, mọi người đều vui vẻ dậy sớm chúc mừng nhau rồi lì xì nhau rồi quây quần ăn bữa cơm năm mới bên nhau hết sức đầm ấm. Khắp mọi nơi đều tràn ngập hân hoan trong sắc đỏ, trên đường cũng tấp nập người qua lại, những đứa trẻ con thì díu da díu dít nô đùa đuổi bắt nhau.
Tô Cẩm Ninh cùng với Tô Cẩm Đình và Tô Cẩm Nguyệt đến Lục Gia để chúc Tết cũng như rủ Lục Tĩnh Như đi chơi. Hội du xuân ở Tây Hồ rất náo nhiệt, những ngày này là những ngày những nam thanh nữ tú sẽ vui chơi thoả thích. Bốn tiểu cô nương xinh đẹp ngồi xe ngựa đến Tây Hồ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho thích thú. Vòng quanh Tây Hồ là các gian hàng bán đủ các thể loại, cái gì cũng có, còn xung quanh thì có rất nhiều trò chơi dân gian mọi người đang xúm lại chơi.
Đây chính là thiên đường của Tô Cẩm Nguyệt rồi, cô ấy như được đặc xá sà vào hết gian này đến quán nọ. Mặc dù là năm nào cũng được đi chơi như này nhưng không năm nào là cô ấy không nhắng nhít như đứa trẻ như lần đầu tiên được đi chơi vậy. Lục Tĩnh Như thấy vậy không khỏi cảm thán:
- "Không nghĩ là muội ấy với muội lại là tỷ muội sinh đôi đâu?"
Tô Cẩm Ninh nghe vậy cười cười trả lời:
- "Mỗi người một tính cách mà. Muội lại ước được như muội ấy đấy."
Đúng lúc đó, do mải đi mà không nhìn nên Tô Cẩm Nguyệt đã đâm phải vào một người rồi ngã ra, đang định quay ra mắng người thì nhìn thấy người đó là ai cô ấy đã ngậm miệng lại. Người mà bị cô ấy đâm phải chính là Doãn Vương Tư Đồ Cẩn Hi, cậu ấy đang cùng Tư Đồ Cẩn Chi và Tô Trì Bắc đi lượn vài vòng Hồ Tây để tham quan ai ngờ không biết từ đâu lại có một cô nương dám lao vào người cậu ấy. Cậu ấy biết là mình đẹp trai có sức hút rồi nên thấy có người bị siêu lòng vì mình như vậy cũng không nỡ trách, đang định đưa tay ra đỡ thì nhận ra cô nương đó là ai. Không phải là cái người mới đêm qua đã xuất sắc nhận được phần thưởng làm thơ xuân hay nhất - Tứ muội muội nhà Trì Bắc huynh thì còn ai vào đây. Hai người trố mắt nhìn nhau, còn mấy người còn lại thì cũng ngây ra nhìn 2 người họ.
Tô Trì Bắc là người lên tiếng đầu tiên, cậu cười cười giải vây cho muội muội nhà mình:
- "Đi đứng chẳng chịu nhìn đường gì cả, còn không mau xin lỗi Doãn Vương đi."
Tô Cẩm Nguyệt lúc này mới cười hề hề đứng dậy xin lỗi Tư Đồ Cẩn Hi một tiếng, còn Tư Đồ Cẩn Hi vốn dĩ cũng không trách cứ gì cô ấy cả nên cũng thoải mái bỏ qua. Các nàng hành lễ với 2 vị Vương gia, dù gì cũng đã gặp nhau rồi nên liền nhập hội. Nam thanh nữ tú lại có gia thế hiển hách nên cũng nhận được sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Tô Cẩm Nguyệt với Tư Đồ Cẩn Hi ấy thế mà lại rất hợp cạ nhau, đi đến đâu là vừa trêu nhau vừa chí choé đến đấy.
Tô Cẩm Ninh ngay từ đầu vẫn luôn giữ khoảng cách xa nhất có thể với Tư Đồ Cẩn Chi, không hiểu sao cô cứ có cảm giác cái người này cứ để ý nhất cử nhất động của cô. Cô biết con người này rất thông minh lại rất cảnh giác, có khi nào ngài ấy đã nhìn ra được cái gì rồi chăng. Nhưng nếu thế mà cô lại càng trốn tránh thì lại càng dễ bị lộ, không được, vẫn cứ nên tỏ ra tự nhiên thì tốt hơn. Tư Đồ Cẩn Chi cũng nhận ra từ nãy đến giờ có vẻ Tô Cẩm Ninh đang tránh né cậu, nhưng mà cậu có làm gì đâu, trong lòng thầm cười bất đắc dĩ.
Ở giữa Tây Hồ có một đình chùa nhỏ, rất nhiều người vào đấy thắp hương cầu may nên bọn họ cũng kéo nhau vào đấy. Sau khi thắp hương xong thì các nàng kéo nhau ra cây bồ đề để ghi ước nguyện, 3 nam nhân thì không tin vào cái này cho lắm nên không ghi nhưng 4 cô gái thì mỗi người cầm một tấm thiệp đỏ cầu may để ghi điều ước của mình rồi treo lên cây bồ đề. Lúc mọi người rời đi, Tư Đồ Cẩn Chi có liếc thấy chữ ghi trên tấm thiệp cầu may của Tô Cẩm Ninh là: "Nhất lộ trường an, nhất lộ sinh.
Hoạ nan hoá phúc, bất tử binh."
*****
Vừa ra bên ngoài lại gặp phải cái người không bao giờ muốn gặp - Cửu công chúa Tư Đồ Mặc Nghiên, bên cạnh còn có cả Lục công chúa Tư Đồ Mặc Yên. Chắc phải nhờ đến Lục công chúa thì cái vị này mới được đi ra ngoài chơi đây mà. Bọn họ nhìn thấy thì tất nhiên phải chào hỏi rồi, nhưng thật không ngờ là lần này vị Cửu công chúa kia lại không làm khó gì họ mà rời đi luôn. Nhưng mà nàng ta xuất hiện đây xem ra là ông trời không phụ ý cô rồi, cô chỉ sợ nàng ta không đến thôi chứ đã đến rồi thì mới có cái hay để xem.
Nếu không phải là đã hứa sẽ không gây ra chuyện mới được đi chơi, rồi lại có mặt Tứ ca ở đó thì nàng ta cũng đã không nhẹ nhàng như thế rồi. Vừa mới đi chưa được bao xa, bỗng đằng trước có một hội gì đó, tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ vừa đi vừa múa may quay cuồng. Nàng ta thấy thích thú tò mò thế là kéo theo Tư Đồ Mặc Yên vào xem ai ngờ vừa vào trong đám đông 2 người liền bị chia cắt. Đám người đeo mặt nạ cứ thế quây Tư Đồ Mặc Nghiên vào trong, vừa chạy vòng quanh múa may quay cuồng vừa gõ chiêng gõ cồng vừa hát vừa hò khiến nàng ta vừa sợ hãi vừa hoa mày chóng mặt.
Mãi cũng không thoát ra được khỏi đám người đó, nàng ta vừa khóc vừa gọi Tư Đồ Mặc Yên và thị nữ thân cận nhưng cũng không thấy ai đáp lại. Cố gắng đẩy mấy người ấy ra nhưng sức nàng làm sao mà lại được họ - những người đàn ông đàn bà cao lớn thô kệch, nàng vẫn ở trong vòng vây của họ. Những tưởng sắp không chịu nổi nữa rồi thì bỗng họ dần dần tản ra và rời đi mất, còn nàng ta thì sợ hãi ngồi thụp xuống bịt tai gào khóc, hình tượng hết sức chật vật. Đám đông tản đi rồi thì Tư Đồ Mặc Yên với 2 thị nữ mới nhìn thấy nàng ta đang ngồi đấy gào khóc liền vội vàng đến bên xem tình hình thế nào. Mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, đây chẳng phải là Cửu Công chúa cành vàng lá ngọc sao giờ trông không khác gì một kẻ điên.
Lã Y đứng ở trên lầu nhìn xuống một màn vừa rồi, Tô Cẩm Ninh đúng là một nữ tử không giống bình thường. Nhớ lại lúc mà Tư Đồ Cẩn Dương bảo cô đến bên để bảo vệ Tô Cẩm Ninh, lúc đó cô rất lấy làm ngạc nhiên tại sao ngài ấy lại phải cần bảo vệ một nữ tử, chẳng lẽ là người trong lòng của ngài ấy. Cô có chút không cam lòng, thậm chí còn đi hỏi trực tiếp thì chỉ nhận được một đáp án không rõ ràng đó là "Mặt trời muốn lên cao, trời phải quang mây tạnh."
Cô không hiểu nhưng sau đó cũng không dám cãi lời. Lúc đầu cô cứ nghĩ Tô Cẩm Ninh cũng chỉ là một tiểu thư thế gia như bình thường yểu điệu thục nữ, mỏng manh yếu đuối, vô thưởng vô phạt. Nhưng sau đó thì cô thật sự đã nhầm, con người này tâm sâu không thấy đáy, kế nhiều đếm không xuể, mặc dù là nữ nhi nhưng làm việc còn dứt khoát hơn cả nam nhân, thậm chí "người không phạm đến ta, ta vẫn sẽ phạm người". Đơn cử chính là vị Cửu Công chúa đang ở dưới kia kìa, chỉ đơn giản là "ta thấy ghét" mà Tô Cẩm Ninh đã năm lần bảy lượt cho nàng ta ăn trái đắng rồi. Vị Công chúa được chiều sinh hư đầu óc đơn giản kia chắc chắn không thể lường được những lần mình bị chật vật như vậy lại là do có người cố ý chỉnh mình. Ban đầu cô vẫn luôn bẩm báo mọi nhất cử nhất động của Tô Cẩm Ninh cho Tư Đồ Cẩn Dương biết nhưng không biết tự bao giờ cô đã dần bị cô ấy thu hoặc mà coi mình như người của cô ấy rồi. Đến cả việc đi bắt nạt người mà cô ấy ghét mà cô cũng thật sự đi làm hết lần này đến lần khác mà không hề cảm thấy phiền hà gì. Cô nhếch mép một cái rồi rời đi.
*****
Mấy người Tô Cẩm Ninh sau khi đi một vòng xong thì Tô Cẩm Nguyệt bất chợt đòi đi thuyền ngắm cảnh Tây Hồ. Tây Hồ ngoại trừ đang nhộn nhịp bởi các gian hàng hay các trò chơi dân gian mà quanh bờ hồ còn có hoa đào đang nở rất đẹp. Cũng có rất nhiều người thuê thuyền để đi ngắm hồ, Tô Cẩm Nguyệt muốn thì đương nhiên Tư Đồ Cẩn Hi cũng muốn thế là cậu ấy lập tức đi thuê một chiếc. Thuyền ở đây không to và xa hoa như thuyền của Đàm gia ở hội du thuyền lần trước mà chỉ là một con thuyền nhỏ kèm một người chèo thuyền. Bọn họ lần lượt lên thuyền để ngắm cảnh Tây Hồ vào ngày xuân này. Đi chưa được bao lâu, bọn họ gặp được người quen, trên một chiếc thuyền khác gần họ là Tư Đồ Cẩn Dương và thuộc hạ thân cận của cậu ta - Nhất Minh. Hai bên liền chào hỏi qua lại.
Sẵn tiện lại có cả 2 người ở đây, Tư Đồ Cẩn Chi lại tiếp tục để ý, nhưng như thế nào cũng thấy Tư Đồ Cẩn Dương và Tô Cẩm Ninh như thể không thân thiết với nhau thật vậy. Đang nói chuyện trên trời dưới đất thì bỗng nhiên từ dưới hồ bay lên mười mấy tên thích khách mặc đồ đen tay cầm kiếm lao về phía họ.