7.
Gần đến giờ tan làm, tôi nhận được tin nhắn của Lục Từ, nói tôi chút nữa tan làm thì xuống tầng chờ anh.
Chẳng biết anh tìm được số điện thoại của tôi ở đâu. Song, vì không có wechat của tôi nên anh gửi tin nhắn bằng phương thức truyền thống.
Tôi nhìn di động mà lòng ngổn ngang.
Lúc chiều, tôi nhân lúc rảnh rỗi có tra thử chút thông tin về xe của Lục Từ.
Khi nhìn thấy giá con xe lên tới hơn 2 triệu NDT (khoảng 6,5 tỷ VND), tôi liền biết tháng này có khả năng mình sẽ làm không công.
Nghĩ đến sáng nay mình to mồm nói sẽ bồi thường cho anh, tôi chỉ muốn quay ngược trở lại quá khứ, tự tát cho bản thân hai phát.
Nhưng thời gian vẫn không vì suy nghĩ của tôi mà đảo ngược.
Đến tận lúc tan làm, Lục Từ báo cho tôi biết anh đang chờ ở dưới tầng, tôi vẫn chưa trở về quá khứ thay đổi kết quả được.
Thế là, tôi đành thở dài chấp nhận, ủ rũ thu dọn đồ đạc đi xuống.
Dù sao thì con trai vẫn còn đang ở nhà trẻ, tôi đâu thể từ bỏ tất cả được?
Tôi theo dòng người đi ra khỏi thang mắt, liếc mắt một phát là thấy Lục Từ đứng ngoài cửa công ty.
Anh vẫn luôn như vậy. Toàn thân lúc nào cũng như tự mang theo ánh sáng, chỉ dựa vào ngoại hình thôi cũng đủ để trở thành tiêu điểm trong đám đông rồi.
Tôi từng bước đi về phía anh, bóng hình anh trong mắt tôi càng lúc càng rõ ràng, trái tim trong lồng ngực lại không có nghị lực bắt đầu đập điên cuồng.
Lục Từ vẫy tay với tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra còn chưa tròn một ngày anh đã thay sang bộ đồ mới.
Lục Từ biết chú trọng vẻ bề ngoài như vậy từ bao giờ thế?
Tôi khó hiểu đi tới bên cạnh anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Lục Từ mỉm cười, dẫn tôi đi tới chỗ xe anh.
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua phần đầu xe.
“Không phải anh bảo đi sửa xe à? Sao lại đổi sang đi xe khác vậy?”
Lục Từ giúp tôi mở cửa ghế phó lại, thuận miệng đáp: “Chiếc xe kia tôi mang đi sửa rồi, xe tôi đâu chỉ có một chiếc đó.”
Tôi: “…”
Anh đang khoe với tôi đấy à?
Anh đang khoe với tôi đúng không?
Tôi ngập ngừng nhìn anh: “Vậy sửa xe hết bao nhiêu thế? Một lúc nữa tôi chuyển cho anh.”
Lục Từ ngồi vào ghế lái, chỉnh lại áo, nói: “200.”
Tôi: “?”
“Anh chắc không?”
Lục Từ quay lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Chắc chắn, chỗ còn lại em mời tôi ăn bữa cơm coi như thanh toán xong.”
Vừa nghĩ là biết tiền mời anh ăn cơm thấp hơn rất nhiều số tiền phải chi trả toàn bộ cho việc sửa xe nên tôi nhanh chóng đồng ý.
“Ok!”
Lục Từ hài lòng nở nụ cười, nổ máy lái thẳng tới nhà trẻ.
Trong lúc tôi đang vui vẻ vì tiết kiệm được một khoản tiền lớn, nghiêng đầu sang lại phát hiện đồng hồ Lục Từ đeo trên tay cũng thay rồi.
Nhưng tôi lại không quá am hiểu mấy món đấy, buột miệng hỏi: “Anh thay đồng hồ mới à?”
Lục Từ liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.
Sau đấy, anh bình tĩnh đáp: “Ừm, bình thường cứ đổi xe là tôi đổi đồng hồ, phối cho đẹp.”
Tôi:???
Rồi anh lại liếc mắt nhìn tôi, ung dung nói: “Dù sao thì việc kiếm tiền đối với tôi mà nói thì khá dễ dàng.”
Tôi: “…”
8.
Tôi không biết Lục Từ đang dở trò khùng điên gì nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Dù sao tôi cũng không dám cam đoan mình sẽ không đập chết nhà tư bản thích khoe giàu trước mặt nhân viên này.
Lục Từ thấy tôi không nói cũng chẳng ư hử gì nữa.
Một lúc sau, anh mới làm như vô thức hỏi chuyện: “Thế ông chồng nhà giàu của em… là người như thế nào?”
“Ông ta hả, một lão già hơn 60 tuổi, tôi là cô vợ bé thứ 13 của ông ta.” Tôi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng đáp bừa.
Lục Từ chắc bị tôi dọa cho nghẹn họng rồi nên mãi chẳng nói gì.
Quay đầu nhìn mới biết, đúng là anh bị tôi chọc sắp tức chết rồi.
Ừm… hơi đáng yêu nhỉ?
Lục Từ chú ý tới ánh mắt của tôi, quay đầu lườm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Dữu, em nói chuyện dễ nghe một tí thì sẽ chết à?”
Tôi hừ nhẹ, thẳng thừng đáp trả: “Không, nhưng tôi thấy anh không muốn nói chuyện đàng hoàng.”
Ngẫm lại thì từ lúc gặp anh tới giờ, mười câu anh nói thì có tới tám câu là mỉa mai tôi, còn lâu tôi mới nói chuyện đàng hoàng với anh.
“Còn anh thì sao? Sao anh lại dùng ý tưởng của tôi mà không có sự đồng ý?”
Tôi tức giận vặn lại, vừa nghĩ tới dự án kia là tâm trạng lại rối bời.
Lục Từ mặt mày lạnh tanh nhìn tôi, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi đó em nói đợi sau này kỹ thuật của tôi thành thạo, tôi có thể biến nó thành sự thật.”
Tôi: “…”
Hồi ức đã ngủ say bắt đầu công kích tôi.
Làm sao bây giờ? Hình như tôi từng nói như thế thật.
“Đấy là bởi vì lúc đó anh là bạn trai tôi. Tôi nào biết…”
Tôi mạnh miệng phản bác, nhưng mới nói được một nửa đã im bặt.
Lục Từ cười khẩy, thay tôi nói nốt nửa còn lại: “Em nào biết tôi lại không có tiền đồ như vậy, cuối cùng bởi vì nghèo túng mà bị em đá đúng không?”
Anh nói xong, cả xe rơi vào tĩnh lặng.
Tôi mấp máy môi muốn giải thích, nhưng lời tới bên miệng, chóp mũi lại thấy vô cùng chua xót.
Lời nghẹn lại bên miệng, bởi vì tôi sợ một khi mình nói, sẽ không kiềm tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
Lục Từ nói xong câu đó cũng không nói gì nữa, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề hơn như đang kiềm nén gì đó.
Tôi không đáp lại anh, chỉ nghiêng đầu thẫn thờ nhìn ra bên ngoài xe.
Chê anh nghèo, chỉ biết chạy theo người có tiền là lý do chia tay vô cùng thối nát.
Nhưng khi ấy, tôi thật sự không còn cách nào khác, không còn cách nào có thể khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng về tôi.