3.
“Không phải khi đó em nói em sắp gả cho người có tiền sao? Sao bây giờ phải cố sống cố chết giữ chặt thưởng chuyên cần?”
Tôi khựng lại.
Sau đấy, tôi bật thốt lên không chút chột dạ: “À, ông ta chết rồi, di sản phân chia hết cho người nhà, tôi ra đê.”
Lục Từ: “…”
Anh vững vàng lái xe vượt qua một chiếc xe khác, tức giận lườm tôi.
“Tôi trông giống đứa ngu lắm à?”
Tôi nghiêm túc quan sát anh một lượt từ đầu tới chân, vô tội lắc đầu: “Không giống lắm.”
Thấy Lục Từ định nói thêm, tôi vội vàng cắt ngang.
“Chung quy lại thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đi lên trước quẹo trái là tới công ty tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đi.”
Lục Từ im lặng liếc mắt nhìn tôi, tiếp đấy anh đánh tay lái, chuyển hướng phi xe xuống tầng hầm.
Tôi sốt ruột đập vào tay anh: “Ôi, này này này, anh dừng ở cửa là được rồi. Tín hiệu trong bãi đỗ xe không tốt!”
Tôi sắp không kịp quẹt thẻ rồi.
Lục Từ mắt điếc tai ngơ, kiên quyết chạy xe xuống hầm.
Tôi nhanh nhẹn thừa dịp anh chưa xuống hẳn mở di động lên, nhưng định luật xui xẻo lại linh nghiệm đúng lúc này, điện thoại của tôi mất sóng rồi.
Tôi tuyệt vọng nhìn thời gian chấm công cứ thế trôi qua một phút đồng hồ, lòng đã không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Lục Từ đỗ xe lại, tôi lại chẳng còn lòng dạ nào chú ý xem chỗ đỗ của anh là chỗ vô cùng đặc biệt.
Sau khi xe tắt máy, trong xe càng thêm yên tĩnh hơn.
Tôi chán nản cởi dây an toàn, quả quyết đưa ra quyết định không làm một người lịch sự nữa.
Lục Từ đừng hòng được nghe hai tiếng “cảm ơn” từ tôi.
Lục Từ nghiêng người gác tay lên vô lăng, buồn cười nhìn tôi: “Sao thế? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiền thưởng chuyên cần của cô có 200 thôi mà.”
Tôi quay lại nhìn anh, cắn răng nghiến lợi nói: “200 đấy đủ để trả tiền điện, tiền nước, tiền internet, chỗ dư còn lại đủ mua túi gạo cho tôi và con trai ăn ba tháng đấy! Anh thì biết cái gì!”
Tôi tức giận tới váng đầu, giận dữ mở cửa xe đi ra mặc kệ Lục Từ.
Tôi bước tới chỗ thang máy. Ngay lúc định lách người vào trước khi cửa đóng, một bàn tay thon dài từ phía sau vươn tay ra chặn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay, thấy Lục Từ bình tĩnh đi theo, gương mặt không chút áy náy.
Tôi tức giận nhích người sang một bên, khoanh tay trước ngực cười khẩy.
“Anh đi theo tôi làm gì? Công ty chúng tôi không cho người ngoài vào đâu.”
Lục Từ không thèm đếm xỉa tới lời chọc ngoáy của tôi, tốt tính mỉm cười.
“Cô lên tầng nào? Qua đây ấn đi.”
Anh tránh sang một bên, lịch sự nhường chỗ cho tôi bấm.
Tôi quả thực bị anh chọc tức tới cười luôn rồi.
Đương ngay cơn giận, tôi vừa lầm bầm mắng anh vừa đưa tay bấm nút thang máy.
“Anh đứng gần vậy sao không bấm cho tôi…”
Trong thang máy chỉ có đúng một nút lên tầng 30.
Tôi ngớ người.
Tôi ngẩn người nhìn nút lên tầng 30 bật sáng.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì tầng 30 là phòng làm việc của tổng giám đốc?
Thứ cho tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống hàng ngày chẳng có chút xíu liên quan nào tới người có chức vụ cao như tổng giám đốc.
Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là thang máy riêng của tổng giám đốc.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được trong thang máy tràn ngập cảm giác thiêng liêng, chói sáng không thể xâm phạm.
Tôi không tự chủ được đứng thẳng người, cứng ngắc muốn đi ra ngoài.
Lục Từ ở phía sau kéo tôi lại.
Anh mặc kệ sự phản kháng của tôi, quả quyết nhấn lên tầng 30.
Thang máy bắt đầu chạy lên, tôi quay lại nhìn anh.
“Anh điên à? Đây là thang máy riêng của sếp! Không cách nào dừng lại ở các tầng ở giữa đâu!”
Lục Từ ung dung nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết.”
“Anh biết? Anh biết cái con khỉ!” Tôi tức giận đập một phát vào ngực anh.
Trong lòng âm thầm tập luyện xem chút nữa mình phải đối phó với tình cảnh lúng túng như thế nào.
Tôi tuyệt vọng nhìn thang máy cứ thế lên thẳng tầng 30, nhịn không được oán thầm tại sao thang của tổng giám đốc chỉ một người có thể lên… ô?
Lúc này, tôi như bừng tỉnh, quay ngoắt lại nhìn Lục Từ.
“Anh chưa quẹt thẻ sao vào được thang máy?”
Lục Từ mỉm cười nhìn tôi. Ngay khoảnh khắc thang máy lên tới tầng 30, anh bất đắc dĩ thở dài đánh thượt rồi nói: “May mà cũng không ngốc lắm.”
Cửa thang máy mở ra, tôi ngẩn ngơ nhìn anh đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi lên tới khu làm việc của tổng giám đốc, cả một tầng to như vậy bị chia thành mấy khu liền, đứng từ chỗ thang máy nhìn ra vẫn chưa thể thấy văn phòng tổng giám đốc.
Lục Từ thấy tôi không nhúc nhích, quay đầu lại nói: “Lo cái gì, ra đây.”
Tôi ngơ ngác đi về phía anh.”
Lục Từ rất thản nhiên, suốt dọc đường đi tôi nghe thấy rất nhiều người cung kính chào anh là Lục tổng.
Mấy người đó tôi đều từng gặp, toàn là trợ lý và thư ký của sếp thôi.
Ừm…
Hay Lục Từ là ông chủ của tôi thật?
Nghĩ đến thái độ ban nãy của mình với anh, tôi hối hận đến mức chỉ muốn quỳ xuống dập đầu với anh hai cái.
Lục Từ đưa tôi đến trước một cánh cửa, tùy tiện nâng tay gõ hai cái, thẳng tới khi bên trong có tiếng đáp “vào đi”, anh mới đẩy cửa ra…
Tôi càng hoang mang hơn.
Cứ sai sai sao ấy, Lục Từ thế này cũng không giống ông chủ mà?
Tôi cứ có cảm giác sau mấy năm không gặp, tôi không còn nhìn thấu được Lục Từ nữa.