Vãn Vân mang tâm trạng bực tức lên trên phòng, lẽ nào đời này cô lại chịu thua Đồng Oanh Lạc.
Buổi tối.
Lịch Thiên Hạo và Đồng Oanh Lạc đêm nay đều không ngủ được. Đều là vì dư âm đêm trước. Cả hai đều đi đến cây cầu đón gió đêm. Hắn là người đến trước, vẫn đứng bên chiếc xe và dựa lên thành cầu. Cô thấy hắn thì liền quay đi, trong đầu vô cùng phức tạp, nửa mong hắn thấy cô, nửa mong hắn không thấy cô. Hắn thấy bóng lưng quen thuộc liền cất tiếng gọi:
-Lạc Lạc.
Cô nghe tiếng thì đứng lại, phải được một lúc mới quay lại phía hắn. Gượng gạo vừa bước về phía hắn vừa nặn ra nụ cười đáp lại:
-Chào Lục tổng,thật trùng hợp.
-Không cười được thì đừng cố cười, trong thật xấu.
-Anh...
-Dáng vẻ giận dữ này xinh hơn.
-...
Lục Thiên Hạo mất khái niệm về thẩm mĩ rồi sao?
Cô quay đi nhìn về dòng người nhộn nhịp đang đi bên dưới cầu, ánh đèn đường cùng đèn xe va nhau chói loà, không nhìn đến hắn nữa. Hắn nhìn mái tóc cô bay trong gió, tiện đưa tay sang vén lọn tóc đang vướng trên khuôn mặt cô. Cô bị hành động này của hắn làm tim rộn ràng. Cô quay lại nhìn hắn, hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều muốn nói gì đó nhưng đều lại thôi. Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng này, cô liền nói vài câu vu vơ.
-Gió đêm mát nhỉ.
-Ừm.
-Thành phố S này đẹp thật.
-Ừm.
-...
-...
-Lục Thiên Hạo, sao con người anh nhạt nhẽo vô vị thế?
-Tôi đang nghĩ có nên nói chuyện này với em không?
-Chuyện gì ?
-...
-Lục tổng cũng có lúc ngại ngùng thế sao?
-Tôi thích em.
-Hmm?
-Tôi thích em.
-Hôm nay anh lại say à?
-Không. Tôi đang rất tỉnh táo. Tôi thích em, nghiêm túc thích em.
-...
-Hôm khác ta nói chuyện, tôi đi về trước đây.
Cô vừa quay đi thì Lục Thiên Hạo di chuyển, ôm cô từ đằng sau.
-Đừng đi. Những ngày em không ở bên tôi thực sự rất nhớ em.
-...
-Tôi thực sự rất thích em.
Đồng Oanh Lạc cố gắng kìm nén cảm xúc, gỡ tay Lục Thiên Hạo ra, quay lại phía hắn.
-Lục tổng, anh là người đã có hôn ước rồi, tôi không muốn mang danh tiểu tam. Mong anh suy nghĩ kỹ về lời nói của mình.
-Chỉ cần em đồng ý bên tôi, tôi sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước đó.
-Vậy đợi anh làm được đã. Tôi đi trước đây.
...
Đồng Oanh Lạc vốn dĩ rất yêu hắn. Đáng lẽ cô phải sung sướng khi được Lục Thiên Hạo tỏ tình chứ, sao cô lại có tâm trạng như bây giờ? Cô chưa chuẩn bị tốt để đón nhận tình cảm của hắn, hắn cũng có hôn ước rồi, với lại hắn là người đã đuổi việc cô, tình cảm này sao có thể nói nhận là nhận được chứ.
Đây là lần đầu tiên Lục Thiên Hạo biết yêu một người, cũng là lần đầu tiên tỏ tình, không ngờ lại có kết quả như thế. Tâm trạng hắn bây giờ cũng không kém phức tạp sợ với tâm trạng Đồng Oanh Lạc. Vừa buồn bã, vừa ngại ngùng, vừa hụt hẫng. Hắn cũng đã nghĩ cô sẽ từ chối nhưng không nghĩ hắn lại có cảm xúc buồn như lúc này. Vốn dĩ hắn muốn tỏ tình với cô ở một khung cảnh khác, một thời điểm mà hắn đã chuẩn bị tốt nhưng khi gặp cô, hắn đã không chờ được mà thổ lộ lòng mình, nói rằng mình thích cô.
Một người đi theo vô thức, một người đứng như trời trồng. Tình cảm này thật sự có đúng đắn không? Mối tình này liệu có nên nở hoa không?
Ở một căn phòng trên tầng cao, một người đàn ông ngồi trong phòng tối, chỉ có ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến căn phòng có chút ánh sáng mờ nhạt, khiến người đàn ông hiện lên rõ hơn.
-Lão đại, chúng ta nên hành động rồi.
-...
-Lục Thiên Hạo chắc chắn thích con nhỏ đó, chỉ cần chúng ta...
Choang.
-Tôi đã nói rồi, đừng động tới cô ấy, các người không hiểu ý tôi sao? Hay muốn chống đối.
-Lão đại. KOW đã không thể chờ được nữa rồi. Lục Thiên Hạo cần phải được diệt trừ sớm thì thế giới ngầm ngài mới có chỗ đứng.
-Ta khác có dự tính.
-Lão đại...
Cánh cửa mở, một tên mang đúng dáng vẻ lưu manh, xã hội chạy vào.
-Lão đại, căn cứ chúng ta sắp lộ rồi. Có mấy tên ở tầng ngoài đã bị hạ hết rồi. 7 lô hàng hôm nay... cũng đã bị bên Lục Thiên Hạo cướp mất rồi, cũng là trực tiếp đốt cháy toàn bộ ạ.
-...
-Lão đại, chúng ta không chờ được nữa rồi. Chúng ta chỉ mượn cô nương kia hạ Lục Thiên Hạo thôi, sẽ không hại gì tới cô ấy. Lục Thiên Hạo chết rồi, ngài cũng có thêm cơ hội...
-Ra ngoài hết đi.
-Lão đại...
-Ra ngoài!
-Vâng/ Vâng.
...
-Lạc Lạc, lần này có lẽ phải để em chịu khổ rồi.