Đồng Oanh Lạc đi dạo một mình giữa đường đêm, tâm trạng cực kỳ xấu, vừa bực vừa tủi. Hết người này tới người khác nói cô yêu tiền Lục Thiên Hạo, nói cô muốn trèo cành cao mà dùng tiền sỉ nhục cô. Cô liền nhận xem họ làm gì cô?Thời gian đâu mà thanh minh hết với Lục Đàm, Lăng Khả Hân rồi đến Vãn Vẫn chứ. Cô lại nghĩ tới việc mình ở Thiên Tầm làm bán sức mình để lấy đồng lương cực khổ thế nào, rồi lại nghĩ mình đang thực sự thích hắn rồi. Đầu óc cô quay cuồng với vô vàn câu hỏi.
-Lạc Lạc!
-Tử Sâm? Sao anh lại ở đây?
-Anh hỏi em mới đúng? Em ăn mặc đẹp thế này là muốn đi hút hồn ai đây?
-Em đi dạo thôi. Em thì hút hồn được ai.
-Hút hồn anh.
-?
-Haha, em ăn tối chưa? Anh dẫn em đi ăn.
-Dạ thôi ạ, em không đói.
-Lạc Lạc của tôi có chuyện gì buồn mà đồ ăn cũng không dỗ được thế này?
-Không có gì đâu anh. Em đi dạo một mình một chút. Tạm biệt anh.
-...em đi cẩn thận.
-Vâng.
Bóng dáng cô mảnh mai, để lại sau lưng bóng đen nhỏ bé đến đáng thương. Bóng dáng cô cứ như vậy cô độc hoà vào ánh đèn đường. Cô có nên từ bỏ tình yêu này không? Có nên từ bỏ mối tình chưa kịp nở hoa này. Hắn đã có hôn thê rồi, hắn cũng chưa từng nói thích cô. Nhưng hắn lại làm những việc khiến cô cảm giác khiến cô ảo tưởng như hắn thích cô vậy. Thật sự khiến cô phát điên lên được.
Sáng hôm sau
Cô tới công ty như thường lệ, mọi cảm xúc đều được cô giấu ở nơi kín đáo nhất. Cô thì không có gì bất thường nhưng mọi người xung quanh lại nhìn cô với ánh mắt không bình thường chút nào. Họ nhìn cô với ánh mắt hiện tia coi thường, thì thầm to nhỏ và chỉ trỏ cô. Cô vốn không muốn để ý họ nhưng khi thấy ai cũng vậy thì có chút gợn sóng. Cô đang nghĩ bản thân hôm nay có gì không đúng sao? Cô đi đến nhà vệ sinh để kiểm tra. Cô sau khi soi gương, lại tự nhìn lại quần áo mình đều không có gì sai cả. Lúc này bên ngoài có tiếng âm thanh truyền đến:
-Đúng thật không ngờ thư ký Đồng lại là loại người như vậy.
-Đúng đó.
Cô nghe thấy đang nhắc đến mình thì liền lùi lại vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.
-Không nhìn mặt mà bắt hình rong được mà. Bình thường luôn mang vẻ mặt thánh thiện thế mà sau lại là kẻ thực dụng như vậy.
-Hôm nay vẫn còn vác mặt tới công ty. Đúng là vô liêm sỉ.
-Hay nàng ta tưởng không ai biết?
-Thôi vào làm thôi bà ơi.
-Ừm. Đi thôi.
Đến giờ cô mới hiểu ra tại sao mọi người đang thì thầm về cô. Sau khi lục tìm ký ức cô mới nhớ ra cô mới nghĩ ra cô đã nói với Vãn Vân rằng cô yêu tiền Lục tổng.Phải chăng ở đó có người quen, họ nghe thấy và kể với người khác? Giờ cô muốn quay lại vả mình trong quá khứ mấy phát mà.
Cô ra ngoài tự chỉnh trang lại mình rồi đi ra ngoài. Cô thầm mong Lục Thiên Hạo chưa biết tin này, nếu biết rồi cũng chọn tin tưởng cô. Cô lên phòng mình, lấy một số tài liệu rồi đi qua phòng Lục Thiên Hạo. Xui cho cô là cô gặp Lăng Khả Hân.
-Đồng Oanh Lạc,cô nộp đơn xin nghỉ việc sao?
-Tránh ra.
-Oh, còn mạnh miệng vậy à?
Lăng Khả Hân lấy điện thoại bật một đoạn ghi âm cho Đồng Oanh Lạc nghe: “ Tôi yêu tiền của Lục tổng đó, có giỏi cô bảo ngài ấy sa thải tôi đi” . Cô bước lên định giật lại chiếc điện thoại thì Lăng Khả Hân lùi lại, cầm chặt điện thoại trong tay mình mà lên giọng mỉa mai:
-Cô chột dạ rồi sao? Đồng Oanh Lạc, cuối cùng cô cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi rồi. Còn nữa, cho dù cô có giật điện thoại trong tay tôi đi thì đoạn ghi âm đó đã được gửi hết vào điện thoại và máy tính của công ty rồi.
-Gửi hết sao?
-Đúng rồi, bao gồm cả của Lục tổng.
-...
-Đồng Oanh Lạc, cô lên nộp đơn xin việc thì đi nhanh lên, tôi k cản cô nữa.
-...
-Còn không mau đi.
Đồng Oanh Lạc đang đứng như trời trồng ở đó còn đang mơ hồ, hoảng loạn thì Lăng Khả Hân đi qua, huých mạnh vào vai khiến cô ngã nhoài xuống đất. Tập tài liệu trên tay cô cũng thuận thế rơi xuống đất rơi ra bao tờ giấy in mực đen. Cô suy cho cùng cũng đang là ở thế yếu, cũng không muốn đôi co với ả. Đồng Oanh Lạc cúi xuống nhặt hết đống giấy tờ đang rơi trên mặt đất. Lăng Khả Hân thấy thế thì hả hê lắm, hận không thể cười rộng thêm chút nữa. Ả đi qua, giẫm chân lên bàn tay của Đồng Oanh Lạc, còn xoay gót giày mình thêm chút rồi mới bỏ đi. Trong một sảnh nhỏ bé vậy mà Đồng Oanh Lạc như rơi vào cô độc trong khoảng không bao la vậy. Cô xoa xoa bàn tay đang ửng đỏ của mình, dặn lòng không được khóc.
Lục Thiên Hạo đi tới, đôi bàn tay từ bao giờ cuộn thành nắm đấm, cũng là đang kìm nén cảm xúc. Hắn nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm và nói một giọng điệu chua chát, thờ ơ:
-Vào phòng làm việc của tôi.
-Vâng.
Cả ba người cả Tiểu Lưu cũng đi tới phòng làm việc của Lục Thiên Hạo.
-Lục tổng, đây là lịch trình của ngài.
-Đưa cho Tiểu Lưu đi. Từ này cậu ấy sẽ đảm nhiệm cái này.
-Tôi? À vâng.
-Vâng.
-Còn đây là lương tháng này của cô, gấp đôi. Từ ngày mai cô không còn là nhân viên của Thiên Tầm nữa.
-Vâng.
Cô tiến tới cầm tập phong bì lên, rút ra nửa số tiền trong đó cũng là số lương của mình rồi rời đi.
Cô trở về phòng làm việc của mình thu dọn đồ đạc để rời đi.
Hắn còn lại lúc này cũng đã không còn kìm nén cảm xúc của mình nữa, trực tiếp vung tay khiến tiền còn lại trong phong bì bay tứ tung:
-Tiểu Lưu, cô ta làm vậy cho tôi xem sao? Không phải cô ta yêu tiền lắm sao? Haha.
-Lục tổng, tôi thấy...
-Cậu, đi ra ngoài. Tôi muốn một mình.
-Vâng.