Du Nhiên lại nhớ đến câu nói kia, hai má liền có chút nóng lên.
Giáo viên đến kiểm tra bài xong, chuông tan học cũng reo vang một góc.
“Yes, cuối cùng cũng được về rồi, lưng của mình ê quá đi mất.”
Thu Lan khoa trương vỗ vỗ lưng, sau đó nhanh chóng dọn dẹp họa cụ của mình, vẫn không quên quay đầu gọi Du Nhiên.
“Du Nhiên ơi, cậu đợi mình về chung với, mình tìm chìa khóa xe đã.”
Du Nhiên cẩn thận dọn đồ, cô đem mấy tờ giấy bị hư, cùng một bản phác họa dở nhét hết vào túi, sau đó đứng im nhìn Thu Lan gần như là lục tung cái túi của mình lên tìm chìa khóa, rồi đi đến trước mặt cô.
“Được rồi, đi thôi.”
Thu Lan kéo tay Du Nhiên, sau đó buông ra, cùng đi song song với cô, nhưng hôm nay Du Nhiên lạ quá, cô cứ chậm rì rì tuột lại phía sau, Thu Lan đứng đợi cô đi lên, sau đó cô tuột lại lần nữa.
Thu Lan nhìn đường đi ra chưa được 10m, mà Du Nhiên cứ như con rùa bị lật mai ấy, đi chậm ơi là chậm luôn.
“Du Nhiên à, cậu đi lẹ lên nào, lát nữa cửa hàng bánh bên kia đóng rồi đó, không đi sớm là không mua được đâu.”
Ngón tay Du Nhiên cuộn chặt lại, cô thấp thỏm nhìn đường lớn phía trước, thấy xe cộ chạy qua chạy lại tấp nập, vừa nôn nóng vừa lo lắng.
Ngài Lục có đến đây thật không nhỉ? Chắc là không rồi, giờ này ngài ấy vẫn chưa xuất hiện mà.
Nhưng nếu không phải thật, ngài Lục là đang nói dối rồi, rõ ràng là không có đến.
Du Nhiên nhăn mi, trong cơ thể như có hai người tí hon cãi qua cãi lại, vừa mong Lục Đình Phong đến, lại không mong hắn xuất hiện.
Gấp chết mất thôi, tim cô lại bắt đầu từng trận đập nhanh, lòng bàn tay toàn là mồ hôi luôn nè.
“Du Nhiên, cậu làm sao đấy ? Lạnh hả?”
Thu Lan nhìn khuôn mặt hơi vặn vẹo của Du Nhiên, nghĩ thầm không lẽ tuyết rơi lớn quá, bị cảm mất rồi.
“Mặt cậu đỏ quá, có cần…”
Du Nhiên giật phắt mình, Thu Lan thấy Du Nhiên trợn to mắt về phía sau lưng liền quay lại nhìn.
Chỉ thấy trong nền trời tuyết rơi lất phất, một chiếc xe hơi dáng dài với nhãn hiệu đắt đỏ chạy đến, rồi dừng lại trước mặt hai người.
Sau đó, cửa xe phía sau mở ra. Người ở ghế lái nhanh chóng xuống ghế đi đến, mang chiếc xe lăn đặt xuống đường, cẩn trọng đỡ người ở cửa sau xuống.
Lục Đình Phong yên ổn ngồi trên xe lăn, hắn nhìn Du Nhiên đứng ngẩn người ở phía trước, nở một nụ cười với cô.
“Đây là?”
Thu Lan ngơ ngác nhìn ngài Lục rồi nhìn Du Nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây luôn.
Hoàn toàn ngu người rồi.
“Du Nhiên.”
Lục Đình Phong ngoắc tay, khẽ gọi tên cô, Du Nhiên theo thói quen bước nhanh đến cạnh ngài Lục, nắm lấy thành xe lăn , hơi cúi người xuống nghe hắn dặn dò.
Lan Thư nhìn thấy Lục Đình Phong tự nhiên kéo khăn choàng trên cổ mình quàng lên cho Du Nhiên, cô cúi đầu ngoan ngoãn đến tùy ý, trong ánh mắt của hai người đều chứa đầy ắp hình bóng của đối phương.
Không khí lạnh lẽo của mùa đông vì sự dịu dàng này bỗng trở nên ấm áp.
“Có ngốc không hả? Lạnh như thế này không mang khăn choàng, không mang cả găng tay nữa. Muốn bệnh đấy à ?”
Lục Đình Phong phủi nhẹ bông tuyết đậu lại trên tóc cô, nhìn đến hai tay Du Nhiên trắng bệch rồi, liền lấy trong túi áo hai cái găng tay bằng len, giọng nói có chút hung dữ.
“Đưa tay đây.”
Du Nhiên làm bé ngoan đưa hai tay ra, ánh mắt nhìn ngài Lục chớp chớp hai cái, bộ dáng như muốn nói. ‘Tôi không biết trời lạnh như vậy đâu, ngài đừng mắng tôi mà, có được không ?’
Tim Lục Đình Phong thoáng cái mềm nhũn, động tác đeo găng tay cho cô cũng từ thô lỗ trở nên dịu dàng.
Ngài Lục đeo xong liền xoa nhẹ hai bàn tay cô một chút, sau đó buông ra, lúc này hắn mới để ý Thu Lan còn đang đứng ngơ ở đó.
“Du Nhiên, đó là bạn của em à?”
Du Nhiên gật đầu, cô chạy đến kéo tay Thu Lan đi đến trước mặt Lục Đình Phong, rồi lại trở về bên cạnh hắn.
“Chào cô, tôi là chồng của Du Nhiên, Lục Đình Phong.”
Thu Lan nhìn bàn tay ngài Lục nắm lấy tay Du Nhiên, Du Nhiên đứng đó cúi đầu như che giấu ngại ngùng nơi đáy mắt, Thu Lan không trả lời, chỉ nhìn Lục Đình Phong rất lâu, chợt bất ngờ a lên một tiếng.
Lục Đình Phong và Du Nhiên đồng thời nhìn về Thu Lan.
“Ngài là…con của dì Vương Y Tĩnh đúng không ?”
“Phải, cô là ?”