Là Tô Tư Vũ!
Du Nhiên không dám tin, Tô Tư Vũ hôn mê gần ba tháng vậy mà bây giờ xuất hiện trước mắt cô, cô ta vẫn mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, nhưng lực ở ngón tay đang bóp lấy cổ cô lại không có chút gì giống với người bệnh.
Cô ta khỏe rồi, là từ khi nào? Vì sao cô ta lại chạy đến đây?
Du Nhiên vùng vẫy dữ dội, nhưng sức lực Tô Tư Vũ vô cùng mạnh, cô ta đẩy Du Nhiên vào nhà, chân đạp mạnh vào cửa một tiếng, ngón tay bóp lấy cổ cô siết chặt hơn.
Sắc mặt Tô Tư Vũ trắng bệch, đầu tóc rối bời, ánh mắt nhìn Du Nhiên như quỷ ác vớt từ địa ngục lên. Tô Tư Vũ đẩy ngã Du Nhiên, cả người đè lên người Du Nhiên, giọng nói khản đặc.
“Tại sao?Tao ở trong đó hơn hai tháng trời nhưng Đình Phong vẫn không vào thăm tao? Là mày không cho anh ấy vào đúng không, phải không, hả ?”
Hô hấp của Du Nhiên đình trệ, hơi thở yếu ớt không thể thoát ra khỏi cổ họng, phổi thiếu dưỡng khí, khóe môi tím tái, cả người như rơi vào trạng thái tê liệt.
“Đáng lẽ ra vị trí này phải là của tao, Lục Đình Phong phải là của tao, tao yêu anh ấy nhiều như thế, vì sao đến một ánh mắt anh ấy cũng không cho tao ?”
“Du Nhiên, mày chết đi rồi, sẽ không ai cướp lấy Lục Đình Phong của tao nữa, sẽ không ai, hahaha !”
Tô Tư Vũ như kẻ điên, vừa bóp cổ cô vừa nói vừa cười, nhưng hai hàng nước mắt lại lạch tạch chảy xuống mặt Du Nhiên. Đầu óc Du Nhiên vì thiếu oxi mà liên tục kêu ong ong, đại não trống rỗng, mặt ướt đẫm nước mắt của Tô Tư Vũ.
Du Nhiên nghe được tiếng cười kia cùng giọng nói rợn người ấy, cả người mơ hồ giữa hiện tại và quá khứ.
“Du Nhiên, mày chết đi rồi, sẽ không ai cướp lấy Lục Đình Phong của tao nữa, sẽ không ai, hahaha !”
“Du Nhiên, sao mày không chết đi, mày chết đi rồi, sẽ không ai cướp lấy ba mẹ của tao nữa, sẽ không ai!”
Không ai cần cô, ai cũng muốn cô chết đi, nhưng vì sao? Vì sao?
Du Nhiên không nhúc nhích được, cổ họng bị bóp rất chặt, cô há miệng rất to nhưng chẳng thể thở nổi, tim trong ngực dường như đang muốn ngừng lại.
Không thể, cô không thể chết được.
Rõ ràng là có người cần cô, trên thế giới này vẫn còn một người cần cô.
Cô không muốn cứ như thế mà chết dễ dàng được.
Âm thanh đó, giọng nói đó, khuôn mặt trong quá khứ của Du Nhuệ chồng lên người Tô Tư Vũ, hai tay Du Nhiên run rẩy bám lấy thành ghế luồn vào trong. Tay cô bắt được một cái gạt tàn, vội tiến đến đập mạnh vào đầu Tô Tư Vũ.
Tô Tư Vũ trợn trắng mắt, tay khẽ buông thõng, cô ta nhìn máu trên đầu chảy xuống mí mắt, rất nhiều, từng giọt từng giọt đỏ sậm rợn người .
Đầu cô ta rất đau, mí mắt bị thấm máu lại khó chịu vô cùng, Tô Tư Vũ lau mạnh vết máu kia xuống, lòng bàn tay bấy giờ toàn là một màu đỏ đến chói mắt.
“Mày dám đánh tao? Tao gϊếŧ mày, gϊếŧ chết mày!”
Tô Tư Vũ sau khi tỉnh táo lại liền phát hiện Du Nhiên đã chật vật bò đến cửa. Cô ta nhanh hơn lao đến, ngay lúc ngón tay Du Nhiên chạm vào chốt cửa, tóc của cô liền bị giựt lại.
“A.”
Du Nhiên ngã lăn quay trên đất, đỉnh đầu đau nhói, một cái tát như trời giáng liền rơi xuống mặt Du Nhiên.
Chát!
Tô Tư Vũ đánh rất mạnh, hai má Du Nhiên liền đỏ ửng sưng cả lên. Tô Tư Vũ tiến đến muôn lần nữa bóp cổ cô, lại không ngờ cái gạt tàn kia Du Nhiên vẫn nắm giữ rất chặt trong tay. Du Nhiên đau đến mức xanh cả mặt, nhưng ương bướng không chịu thua bất kì ai, cô lần nữa vung lên, đánh vào đầu bên kia của Tô Tư Vũ một cái.
“Không được đánh tao, con khốn, ai cho mày đánh tao hả ?!”
Tô Tư Vũ nắm đầu Du Nhiên kéo lê vào bếp, mặt kệ chân cô ta bị Du Nhiên vừa đạp vừa đánh đến bầm tím.
Cô ta đẩy Du Nhiên vào, một tay lấy con dao gọt trái cây trên bàn đi đến.
“Gϊếŧ mày, tao sẽ được ở bên cạnh Đình Phong.”
“Gϊếŧ mày, gϊếŧ chết mày.”
Tô Tư Vũ cầm dao đâm mạnh đến, Du Nhiên chỉ bắt được lưỡi dao, hai tay bị cắt lấy chảy đầy máu.
Nhưng Du Nhiên không dám buông tay, mũi dao đang chạm vào vải áo trên ngực cô, cách tim cô rất gần, nếu Du Nhiên buông tay, cô sẽ chết.
Bàn tay ngăn lại của Du Nhiên bị cắt đến thịt máu lẫn lộn, mơ hồ thấy được xương trắng, sức lực của Du Nhiên cũng dần rút đi, mồ hôi trên trán cô chảy như suối, rơi xuống mắt cô cay xè, mà cánh tay kia của cô đã có dấu hiệu run rẩy.
Cô sắp không chống đỡ được rồi, cô sẽ chết thật sao?
Vì sao Đình Phong đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, cô thật sự rất muốn nhìn thấy hắn.
Rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn, cho dù là lần cuối cùng.
Du Nhiên chỉ cần nghĩ đến việc cô sắp không ở cạnh Lục Đình Phong nữa, khóe mắt liền ửng đỏ.
Cô rất muốn khóc, nhưng ở đây lại không có người nào dỗ cô, Du Nhiên đành nuốt ngược nước mắt vào trong lòng.
Thời gian trôi rất lâu rồi, Du Nhiên gần như buông bỏ tất cả, giống như ngọn cây yếu ớt giữa bão lớn, phó mặt cho số phận thì tiếng mở cửa bên ngoài vang lên.
“Du Nhiên ơi, anh về rồi.”
Nước mắt Du Nhiên tràn ra, cô cảm nhận được mũi dao kia đã chạm vào da thịt mình, cách cái chết chỉ còn một bước chân, cô liền mặc kệ tất cả, chỉ muốn gào lên thật to cái tên mà mình thương nhớ suốt bao lâu.
“Lục Đình Phong!”
Gần như là thét lên, mũi dao kia liền có lực xuyên qua da thịt cô, trước khi khép mắt, Du Nhiên đã thấy được bóng dáng của Lục Đình Phong hớt hãi chạy vào.
Mí mắt rũ xuống, bóng tối bao trùm lấy cả người cô.