Tô Tư Vũ tưởng rằng mình hiểu Lục Đình Phong nhất, thực chất cô ta chẳng hiểu gì về hắn cả.
Tô Tư Vũ được nhà họ Tô bồi dưỡng đầy đủ, thủ đoạn được học cũng không ít, cô ta cảm thấy người tên Du Nhiên này có nguy cơ đe dọa đến vị trí của mình trong tương lai, liền lập tức cho người ở bên kia điều tra thân thế của Du Nhiên.
Kết quả nhận được nằm ngoài tưởng tượng của Tô Tư Vũ, chỉ là một con nhỏ câm bị gia đình vứt bỏ, học trong một trường dành cho người khuyết tật chẳng nổi tiếng, tính tình lầm lì nhút nhát, mà khuôn mặt do không chăm sóc mà trở nên vàng vọt, so với Tô tư Vũ kia đúng là một trời một vực.
Vốn nghĩ rằng đối thủ là một người lai lịch bất phàm, hoặc ít nhất phải hơn Tô Tư Vũ về mọi mặt, nào ngờ cũng chỉ là một nhóc khuyết tật đáng thương.
Đấu với người tên Du Nhiên kia, Tô Tư Vũ chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm, cho dù cô ta có thắng cũng chẳng vẻ vang.
Tô Tư Vũ từng mang suy nghĩ đó trong một khoảng thời gian dài, cô ta tự tin về tất cả mọi thứ của mình, càng có tự tin mình sẽ bắt được lòng của Lục Đình Phong nắm trong tay. Nhưng đáng tiếc, lòng người lại là thứ khó lấy nhất, Tô Tư Vũ chờ mãi cũng chẳng thấy được nụ cười mà hắn dành cho cô, mà theo đó Tô Tư Vũ nhận được một hung tin.
Lục Đình Phong biết chuyện liên hôn của Lục Sính, hắn cực lực phản đối ông, còn muốn đến nhà họ Tô làm rõ mọi chuyện, lúc này Lục Đình Phong mới cho Lục Sính biết hắn đã có người mình thích, còn trịnh trọng tuyên bố ngoài cô ấy ra hắn nhất quyết không lấy ai khác. Lục Sính khuyên răn lục Đình Phong không được, ngăn cản hắn thì hắn lại ương bướng không để vào tai, Lục Sính lửa giận công tâm trực tiếp phát bệnh.
Tô Tư Vũ là nghe quản gia của Lục Sính nói lại, sau đó mặc kệ giá rét của đêm đông chạy vội từ nhà đến bệnh viện.
Khi gặp Lục Đình Phong, bị thái độ kia làm cho giật mình, Tô Tư Vũ lần đầu cảm nhận được thất bại lớn đến như vậy.
Đáng lẽ ra cô không nên khinh địch, nếu việc này cô sớm nói cho Lục Sính biết, không chừng thế cục đã thay đổi.
“Lục Đình Phong.”
Lục Đình Phong đứng lên, liền bị tay Tô Tư Vũ nắm lấy vạt áo kéo ngược lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ánh mắt đen láy của cô, cùng giọng nói muốn phát run kia lặng lẽ lọt vào tai.
“Anh, anh muốn hủy hôn thật sao?”
Lục Đình Phong kéo áo, ngón tay bấu víu của Tô Tu Vũ rơi vào hư không, cô nghe được tiếng nói nặng nề của hắn.
“Phải.”
Khi đó Lục Đình Phong hai mươi tuổi, Tô Tư Vũ mười chín tuổi, họ ở bên nhau năm năm, Tô Tư Vũ mãi chạy theo bóng dáng của Lục Đình Phong, nhưng đổi lại, tâm của hắn từ lâu đã không ở nơi này.
“Anh thật sự…thích người đó đến như thế sao? Ngay cả lời của ông anh cũng muốn cãi lại?”
“Cô điều tra Du Nhiên kĩ như thế, sớm nên biết rõ tôi đối đối với em ấy là như thế nào rồi, đúng không?”
Tô Tư Vũ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét ngang, trong lòng không khỏi chấn động một phen, sau đó nghĩ lại rồi tự cười bản thân mình.
Hóa ra là Lục Đình phong biết chuyện từ sớm, hoặc có lẽ hắn cố tình muốn cho cô biết chuyện này.
Tô Tư Vũ cô thật ngốc mà, người Lục Đình Phong yêu thương, há có dễ dàng tra được như thế, nếu hắn không muốn cho cô biết, liệu cô có khả năng biết được không ?
Tô Tư Vũ cúi đầu mỉm cười, lồng ngực phập phồng khổ sở đến cực điểm, đơn phương hắn mấy năm, theo đuổi hắn tận năm năm, Tô Tư Vũ xinh đẹp như hoa, học thức uyên thâm, một người tài năng giỏi giang như cô chịu đựng bao tủi hờn đeo đuổi hắn, một đường đi đến lại thua.
Thua bởi một con câm!
“Ông sẽ không đồng ý cho anh quen cô ấy đâu.”
Tô Tư Vũ lau đi nước mắt đọng lại trên mặt, trong âm thanh mang theo hả hê cùng đắc ý.
“Vậy sao, thế thì cô chờ xem. ”
Tô Tư Vũ đối mặt với hắn, cô không cam lòng nhường Lục Đình Phong cho bất cứ ai. Nếu Lục Sính còn vững, ít nhất cuộc hôn nhân này nhất định sẽ thành, Lục Đình Phong yêu Du Nhiên thì sao chứ? Tô Tư Vũ cô không có được tình yêu của hắn thì sao chứ? Đến cuối cùng hắn phải vâng lời ông lấy cô, cho dù không có được trái tim của Lục Đình Phong, ít nhất cô cũng nắm giữ được thân thể hắn.
Tô Tư Vũ nhìn Lục Sính nằm trên giường bệnh, vốn muốn mượn lần trở bệnh này của ông trực tiếp uy hiếp hắn. Cô tin rằng Lục Đình Phong sẽ nể mặt Lục Sính mà đồng ý. Thật chẳng ngờ đến, Lục Đình Phong trong chớp mắt an bài tất cả, nhân lúc Lục Sính vẫn còn hôn mê, hắn đến Tô gia đứng ra hủy hôn, còn hào phóng bồi thường một khoảng tiền lớn. Tô gia dù tức giận trong lòng nhưng nhớ đến vị trí hiện tại của Lục Đình Phong, đành ngậm bực tức nuốt xuống bụng, nhận lấy tiền rồi đồng ý hủy hôn. Tô Tư Vũ ba ngày sau mới biết chuyện, khi cô đến thăm Lục Sính phát hiện ông đã tỉnh, nhưng tinh thần vẫn còn yếu, đội ngũ bác sĩ hỗ trợ cho Lục Sính đã thay thành người khác, mà Tô Tư Vũ nhìn bọn họ liền biết ai là người nhúng tay trong chuyện này.
Lục Đình Phong còn dùng người của mình, một mặt vừa chăm sóc Lục Sính, một mặt muốn khống chế ông, không để ông gây ảnh hưởng đến Du Nhiên.
Tô Tư Vũ vừa muốn vào gặp ông liền bị đuổi ra ngoài, vị bác sĩ kia lấy lí do ông cần nghỉ ngơi nên không để Tô Tư Vũ gặp được Lục Sính. Tô Tư Vũ tức đến phát điên, mọi thứ mà cô ta lấy ra làm đảm bảo lần lượt sụp xuống, hôn ước hủy rồi, cô lại không thể nào liên lạc trực tiếp với Lục Sính. Tô Tư Vũ đứng giữa đường, thơ thẩn nhìn dòng người qua lại nhộn nhịp, lại có cảm giác bản thân mình đang bị vứt bỏ.
Cô run rẩy điện thoại cho Lục Đình Phong, muốn chất vấn hắn vì sao đối xử tàn nhẫn với cô như thế, hai người bọn họ ở cạnh nhau năm năm, không có tình nhưng vẫn có nghĩa, vì cớ gì hắn không thích liền quăng cô như một món hàng thế này!
Lục Đình Phong không bắt máy, Tô Tư Vũ luống cuống điện cho thư kí của công ty hắn, liền nghe được hắn đã chuyển giao quyền hành cho phó tổng, sau này nơi đây trở thành một chi nhánh nhỏ, công ty chính ở thành phố X đã được Lục Đình Phong chuẩn bị xong xuôi, tùy thời có thể quay về bất cứ lúc nào.
Tô Tư Vũ không thể nghe nổi nữa, điện thoại trong lòng bàn tay trượt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Lục Đình Phong ngay từ đầu đã muốn trở về thành phố X, hắn không muốn ở đây lâu dài.
Bây giờ Lục Đình Phong đã khỏi nước Mỹ!
Lục Đình Phong cứ như thế bỏ Tô Tư Vũ cùng Lục Sính tại đây, trở về thành phố X!