Tim Lục Đình Phong như chựng lại, hắn áp chế lo lắng của mình xuống, đáp.
“Ông đợi con một chút, con sẽ đến liền.”
Lục Đình phong cúp máy rồi nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ căng thẳng, Du Nhiên cảm nhận được tâm tình của hắn, cô vô thức đến gần, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong bỏ điện thoại vào túi, vỗ vỗ ngược lại tay của Du Nhiên, nói.
“Không sao, anh dẫn em đi gặp ông nhé.”
Du Nhiên cho dù hồi hộp nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dù cảm giác lo lắng đang dâng trào trong người cũng chẳng khác Lục Đình Phong là bao nhiêu.
Trực giác của cô mách bảo, ông nội của Lục Đình Phong không được thích cô cho lắm, mà mối quan hệ của Lục Đình Phong với người ông này không hề giống với mối quan hệ của hắn với Lục Triết Hạo hay với ông ngoại.
Thân cận hơn nhưng lại cố kỵ hơn.
Lục Đình Phong dựa người vào ghế, ngón tay bọn họ vẫn đan chặt với nhau, hắn khép mi mắt lại, nghe được tiếng xe đang nhanh chóng lăn bánh, một đường chạy về phía sân bay thành phố.
Giống như lời Du Nhiên suy đoán, Lục Đình Phong rất cố kỵ Lục Sính.
Lục Sính tuy không còn tham gia vào công việc của Thiên Hoàng, nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy không thể xem thường. Một khoảng thời gian năm năm Lục Đình Phong ở bên Mỹ, có thể gầy dựng cho mình một phần tài sản kếch xù trên đất nước kia cũng nhờ một phần công của Lục Sính.
Lục Sính có hai đời vợ, người vợ đầu vì bị ung thư mà mất sớm, người thứ hai chính là mẹ của Lục Triết Hạo. Trong một lần say rượu Lục Sính đã lên giường với mẹ Lục Triết Hạo, Lục Sính cũng là vì sự xuất hiện của Lục Triết Hạo mà rước mẹ Lục Triết Hạo về, trở thành Lục phu nhân.
Lục Sính cho hai mẹ con Lục Triết Hạo tất cả từ tiền tài, quyền thế, một cuộc sống giàu sang khiến bao người mơ ước, nhưng ông không thể cho họ tình thân.
Lục Sính không yêu mẹ của Lục Triết Hạo, càng không thích Lục Triết Hạo.
Lục gia lúc đó dưới sự quản lí của anh Lục Sính là Lục Luân ngày càng xuống dốc, Lục Sính ngay từ đầu đã không hứng thú với Lục gia, ông chỉ muốn đi đến nơi khác, tự tạo lập một vùng trời riêng cho mình.
Lục Sính lúc đó đã nghĩ đến việc dẫn hai mẹ con Lục Triết Hạo đi cùng, nhưng hai người họ chỉ chăm chăm nhìn vào cái vỏ bọc nhào nhoáng của Lục gia, không ai muốn rời đi cùng ông.
Lục Sính cũng chẳng buồn phiền, ông rời thành phố X, sang Mỹ bắt đầu học tập người khác kinh doanh, được một ít vốn liền mở vài cửa hàng linh kiện điện tử thông dụng. Sau mấy năm, mạng lướt công nghệ phát triển rộng, việc làm ăn của Lục Sính như diều gặp gió, quy mô càng lúc càng mở rộng.
Mà ở bên kia, Lục gia bắt đầu lụi tàn, Lục Luân là người đồng tính, không lấy vợ chẳng có con, chỉ có một người bạn trai quen suốt mười năm. Khi Lục Luân muốn lui về sau, ông ta liền đem Lục gia giao cho Lục Triết Hạo. Khi đó Lục Triết Hạo cùng mẹ mới biết Lục gia đã không còn là miếng bánh ngon ai cũng muốn lấy.
Lục Triết Hạo từng sang Mỹ nhờ Lục Sính giúp đỡ nhưng chẳng thu được kết quả gì, sau đó Lục Triết Hạo gặp được Vương Y Tĩnh, Lục Sính nhìn Lục gia ăn máu của gia tộc khác mà hồi sinh, trong lòng cảm khái Lục Triết Hạo.
Năng lực không tồi, chỉ tiếc lại bỏ đầu óc vào làm những việc thương thiên hại lí.
Từ đó hai cha con Lục Sính không còn liên lạc với nhau nhiều nữa.
Lục Sính không thích Lục Triết Hạo, nhưng đối với người cháu Lục Đình Phong lại vừa mắt vô cùng, việc Lục Đình Phong sang Mỹ du học cũng là do một tay Lục Sính lo liệu.
Lục Đình Phong sang Mỹ, vừa học vừa theo chân Lục Sính học cách kinh doanh, hắn được ông chỉ dẫn rất nhiều, thái độ của ông đối với hắn lại vô cùng ôn hòa, có một khoảng thời gian, sự quan tâm ấy làm Lục Đình Phong sinh ra nghi ngờ, hắn không biết trong đầu ông đang suy tính những gì, liệu ông có giống ba của hắn không.
Đứa trẻ còn trong độ tuổi thành niên nhưng phải đối phó với nhiều âm mưu từ chính phía gia đình mình, đối với đối đãi mà người khác dành cho mình quá mức tốt đẹp sinh ra chút kháng cự.
Lục Sính phát hiện tình trạng phòng vệ của hắn, ông vỗ vai hắn, nói một câu.
“Con, ánh mắt của con rất giống bà ấy.”
Lục Đình Phong biết bà ấy trong miệng Lục Sính chính là người vợ đầu mà ông yêu.
Ánh mắt tưởng chừng như lãnh đạm của hắn ẩn sâu bên trong vẫn có vài phần ấm áp, giống như hắn đang vụng về che lấy sự đẹp đẽ kia bằng lớp vỏ bảo vệ vững chắc.
Một con nhím con dùng gai nhọn của mình, che đi phần bụng nhẵn nhụi yếu ớt.
Lục Sính tìm được cảm giác đó trên người Lục Đình Phong, cho nên ông từ đầu đã đặt hắn vào mắt, thật lòng muốn bồi dưỡng hắn thành một người tài.
Lục Đình Phong cảm kích Lục Sính là một chuyện, hắn trên nước Mỹ luôn vâng lời Lục Sính, một phần vì biết phải dựa vào ông, một phần còn lại, có lẽ sợi dây tình thân kia dù mong manh nhưng vẫn không thể nào cắt đứt được.
Cho đến một ngày Lục Sính phát hiện ra việc Lục Đình Phong thầm thích một người.
Lục Đình Phong còn chưa kịp nói gì, Lục Sính đã mặt kệ cô gái Lục Đình Phong thích là ai, trực tiếp phản đối.
“Ông không đồng ý.”