Cuộc điện thoại kết thúc trong sự giận dữ của Lục Đình Phong, Du Nhuệ còn chưa kịp giở trò liền bị cúp máy ngang, khi gọi lại liền nghe tiếng thông báo máy móc của tổng đài.
Du Nhuệ tức giận đập điện thoại xuống sô pha, ngả người ôm lấy đầu gối.
Mấy hết rồi, tiền bạc danh dự của cô, mất tất cả rồi.
Lục Đình Phong cho số của Du Nhuệ vào danh sách đen, sau đó lại sợ cô ta dùng số khác điện đến quấy nhiễu Du Nhiên, hắn liền dứt khoát lấy ly nước ở bên cạnh đổ xuống điện thoại.
Du Nhiên tắm xong, cô vừa đi ra liền nhìn thấy Lục Đình Phong cầm cái điện thoại ướt nhẹp của mình, hàng mày chau lại.
“Du Nhiên à, anh lỡ làm hư điện thoại của em rồi, hay là ngày mai anh mua cái khác cho em nhé?”
Du Nhiên không nói lời nào ngồi phịch xuống giường, nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái. Lục Đình Phong trong lòng lo lắng một trận, hắn vội xuống giường, ngồi xổm ngay chỗ Du Nhiên, ngẩn lên liền nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Du Nhiên.
Ây, chẳng qua là cái điện thoại bình thường thôi mà, có cần giận to như thế không?
“Du Nhiên à, em giận anh sao?”
Lục Đình Phong nắm hai tay cô, lắc lắc.
“Anh đền cho em cái y hệt luôn, được không, đừng giận anh nhé.”
Du Nhiên quay ngoắt đi, tìm lấy cái máy nhắn tin, cạch cạch vài tiếng liền gửi cho hắn một tin.
“Không giận anh mà, chỉ là tiếc.”
“Được rồi, đừng tiếc, anh mua cái mới cho em mà.”
Du Nhiên lại lắc đầu, cô mím môi muốn nói, nhưng sau đó lại chật vật nhắn tin.
“Không tiếc điện thoại, chỉ tiếc hình. Trong đó có hình chụp của anh.”
Lục Đình Phong đọc xong rồi, hắn liền quăng điện thoại xuống sàn, mặc kệ nó luôn, chỉ chăm chăm ôm lấy Du Nhiên, đè cô xuống giường, hôn lên mặt cô hai cái, giọng nói khàn khàn.
“Du Nhiên à, sao em lại đáng yêu thế này, hửm?”
Nhóc ngốc nghếch nhà hắn hóa ra là tiếc mấy tấm hình hắn chụp chung với cô lúc trước, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt buồn rầu ban nãy coi kìa, đúng là chọc cho người ta yêu thương mà.
“Sau khi mua cái mới liền chụp bù lại, được không?”
Lục Đình Phong còn muốn ôm hôn cô thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy tóc cô ướt sũng, liền không đành lòng kéo người dậy.
“Đợi chút, anh sấy tóc cho em.”
Du Nhiên nhìn Lục Đình Phong tìm máy sấy, hai chây đung đưa, môi nhoẻn lên nụ cười cực kì xinh yêu.
“Đến đây.”
Lục Đình Phong vuốt từng sợi tóc của Du Nhiên, cẩn thận sấy tóc cho cô. Trong âm thanh rè rè của máy sấy, Du Nhiên ngoan ngoãn ngồi đó, mái tóc dài mượt trơn tuột trên tay Lục Đình Phong dần khô lại, vành tai vì bị hơi nóng hun cho ửng đỏ, Lục Đình Phong tắt máy, cúi xuống cắn lên vành tai ghẹo người kia.
Du Nhiên chỉ giật mình một chút, sau đó tùy ý hắn, cô dựa vào lồng ngực kia, mi mắt khép lại, động đậy vài cái, như con mèo nhỏ ăn no, thỏa mãn nằm ngửa bụng, mặt cho chủ nhân sờ nắn.
.
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong đến tham dự tiệc sinh nhật của Trịnh Hạc, nói là sinh nhật nhưng đúng hơn đây là ngày giao lưu của những người tai to mặt lớn trong thành phố X. Bữa tiệc được tổ chức tại một tòa biệt thự nằm ở ngoại ô, cách trung tầm thành phố hơn 20km. Lục Đình Phong cùng Du Nhiên đi xe đến đó tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên trên tay cầm quà, được quản gia nhà họ Trịnh dẫn đường, bước qua cánh cổng cao lớn của biệt thự, lại băng qua một lối đi trồng đầy hoa hồng nhung, không bao lâu liền gặp Trịnh Hạc đang đợi bọn họ ngay đài phun nước.
Một thân y phục hoa lệ, Trịnh Hạc vui vẻ bước đến, anh ta vẫy tay gọi phục vụ đem một ly nước cam cho Du Nhiên, không quên đưa cho Lục Đình Phong một ly rượu.
Lục Đình Phong đưa quà cho Trịnh Hạc xong liền nhận ly rượu kia, đụng ly với anh ta.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trịnh Hạc nơi nụ cười bên môi, nhưng dường như không mấy hào hứng, thở dài.
“Sinh nhật gì chứ, rõ ràng là đại hội gặp mặt bạn già của cha tôi.”
Anh ta nhìn từng người bước về phía ông Trịnh, bỏ qua cả thọ nhân hôm nay là mình, trong lòng có chút bực dọc.
“Haizz, rõ ràng là muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ chỉ dành cho bạn bè của tôi thôi, ai có ngờ đâu cha của tôi lại nhúng tay vào, người ngoài không biết còn tưởng đây là đại hội kén vợ trá hình cho tôi nữa ấy chứ .”
Lục Đình Phong im lặng, từ chối cho ý kiến, bất ngờ phía bên kia vang lên một trận xì xào. Trịnh Hạc giống như nhớ ra gì đó, anh ta đưa mắt nhìn Du Nhiên, sau đó nháy mắt với Lục Đình Phong.
“Quên nói cho anh biết, hôm nay Hồ Y Mỹ cũng có đến đó.”