Lục Đình Phong biết được tin tức ấy là sau buổi họp chiều, hắn đã cho người xóa hết những bài viết kia, hơn nữa còn dặn dò điều tra thật kĩ, bất kể là người đăng bài hay là những người đưa tiền để lên những bài này đều phải tra ra hết cho hắn.
Thứ kí nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Đình Phong, vội vâng dạ hai tiếng rồi đi nhanh ra ngoài.
Lục Đình Phong nhớ đến thái độ kì lạ của Du Nhiên mấy hôm trước, rồi nhớ đến việc Du Nhiên về trễ, sau khi phát hiện hôm đó cô đã về nhà họ Du, gộp với bài viết nhảm nhí sáng nay Lục Đình Phong cuối cùng hiểu ra.
Không ngờ Du Nhiên ngốc nhà hắn lại dám nghĩ rằng Lục Đình Phong này muốn lấy Du Nhuệ! Còn nghĩ hắn và cô ta là yêu nhau! Còn muốn buông tay hắn!
Uổng công Lục Đình Phong nuông chiều Du Nhiên như thế, hơ, bây giờ loạn rồi, người ta mới nói một câu cô liền có ý định tránh né hắn, người ta đăng báo đổi trắng thay đen cô lại im lặng chịu chẳng thèm nói với hắn một tiếng nào. Cũng may là hắn biết sớm, nếu trễ hơn vài ngày thì sao, cô bị người ta chửi cho thúi đầu rồi sau đó rời khỏi hắn ư?
Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, đang yên đang lành lại muốn chạy khỏi tay hắn, xem xem có đáng để đánh đòn không?
Lục Đình Phong giận Du Nhiên một thì giận mấy cái bài viết kia mười, còn nhân tiên ghim luôn người đưa tiền mua bài đăng này.
Đợi hắn tìm ra, cho dù là Du Nhuệ hay cha mẹ của Du Nhiên, hắn cũng không tha thứ.
Những người cản đường hắn và Du Nhiên đều sẽ không có kết cục tốt, cứ chờ mà xem.
Lục Đình Phong biết tính tình của Du Nhiên, một khi biết chuyện liền trở về nhà, hoặc có khi nhốc ngốc này không chịu nổi cú sốc kia, cứ như thế trốn khỏi tầm mắt hắn nữa thì hắn biết đi đâu tìm cô đây?
Lục Đình Phong tìm Du Nhiên gần ấy năm rồi, hắn không muốn viễn cảnh kia lập lại lần nữa.
Xe Lục Đình Phong chạy rất nhanh, Lục Đình Phong ấn gọi cho Du Nhiên mãi cũng không thấy cô trả lời, Lục Đình Phong bắt đầu sốt ruột, nào ngờ chưa được năm phút, Du Nhiên đã điện lại.
“Alo, Du Nhiên, bây giờ em đang ở đâu?”
Bên kia ngưng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói run rẩy, không phải là Du Nhiên.
“A…alo cậu chủ, Du Nhiên để quên điện thoại trong lớp học rồi, bây giờ cô ấy đi đâu tôi cũng không biết nữa.”
Lục Đình Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, không có dấu dừng lại, hắn chỉ mong mình mau chạy về nhà xem nhóc con đó có còn ở đó không.
Không nhìn thấy Du Nhiên, hắn không an lòng.
Thu Lan nhận máy, kìm không được liền sụt sịt vài tiếng.
“Cậu, cậu chủ…tôi thật sự xin lỗi. Cũng tại tôi, nếu tôi không kể cho Du Nhiên nghe chuyện về người kia, cô ấy sẽ không thành ra thế này, tất cả là lỗi của tôi .”
Lục Đình Phong nghe Thu Lan nói mà chẳng hiểu gì cả.
“Thu Lan cô nói gì? Cô kể cái gì với Du Nhiên?”
“Tôi, tôi kể cho cô ấy chuyện của cậu với cô bé kia, từ lúc hai người gặp nhau, cho đến gần đây, bác tôi nói cậu lấy vợ rồi, là người yêu thầm tám năm trước. Tôi…tôi chỉ là kể những thứ mình biết cho Du Nhiên nghe, sau đó cô ấy đứng hình một chút, rồi hỏi « Cô bé kia có giọng nói rất ngọt ngào sao?», hình như cô ấy hiểu lầm rồi, khóc dữ lắm. Sau đó chuyện trên mạng xuất hiện, lớp chúng tôi có người mắng cô ấy, tôi cãi lại, quay đầu liền phát hiện cô ấy chạy mất rồi.”
“Tôi…tôi xin lỗi cậu chủ.”
Hỏi cô bé kia có giọng nói ngọt ngào, sau đó bật khóc?
Sau khi biết được tin tức kia chỉ một mực muốn trốn.
Lục Đình Phong dường như phát hiện nhóc con kia lại hiểu lầm gì nữa rồi.
Thật không biết nên giận cô hay buồn cho mình nữa, ngay cả kí ức kia cô cũng chẳng nhớ, còn hắn cứ tâm tâm niệm niệm suốt mấy năm trời.
Lại nhớ ra Du Nhiên lúc đó còn quá nhỏ, chỉ vài tuổi đầu thôi, dĩ nhiên là không thể nhớ được hắn rồi.
Thu Lan nghe được tiếng thở dài của Lục Đình Phong.
“Thu Lan, Du Nhiên là đứa trẻ kia, sau năm ba tuổi cô ấy mới không thể nói được.”
“Người mà tôi tìm, vẫn luôn là cô ấy, không có nhầm lẫn.”
Thu lan nghe được những lời của Lục Đình Phong, chưa kịp tiêu hóa, người bên kia đã cúp máy.
Vẫn luôn là Du Nhiên, người bấy lâu nay cậu chủ yêu thầm vẫn luôn là Du Nhiên.
.
Lục Đình Phong về đến nhà trời đã sẫm tối, hắn mở cửa ra, chỉ là một màu đen tĩnh lặng. Lục Đình Phong đưa tay bật công tắc, ánh sáng xuất hiện. Lục Đình Phong nhìn thấy Du Nhiên ngồi co ro trên sô pha, thương yêu trong nháy mắt liền bị chiếc vali kia dập xuống.
Lục Đình phong tức giận hỏi Du Nhiên muốn đi đâu, hắn liền thấy nước mắt cô chảy xuống.
Du Nhiên chạy về phía lục Đình Phong, ôm chặt lấy hắn, liên tục lắc đầu.
“Hu…”
Lồng ngực Du Nhiên phát ra tiếng nức nở, cô khóc đến tê tâm liệt phế, Lục Đình Phong ôm chặt lấy cô, giam cô vào trong ngực mình, mặc cho áo sơ mi của hắn ướt đẫm, cả hai ai cũng không muốn buông nhau ra.
“Khóc cũng vô dụng, đừng hòng dùng nước mắt uy hiếp anh. Du Nhiên, cho dù em có khóc đến chết, anh cũng không cho em rời khỏi căn nhà này đâu!”
Du Nhiên nắm lấy vạt áo hắn, nghe được thanh âm kia, sững sờ mà ngẩn đầu lên.
Chẳng biết mắt Lục Đình Phong đã đỏ lên từ lúc nào, dường như hắn còn hoảng sợ hơn cả Du Nhiên.
“Du Nhiên, ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu hết. Nếu em bỏ đi rồi, anh biết tìm em ở nơi nào?”
Du Nhiên thoáng sững sờ, hai mắt cô mở thật to, sau đó nhoẻn miệng cười, nước mắt mặn chát chảy vào khóe môi cô cũng không màng đến. Du Nhiên dùng hai tay ôm lấy mặt anh, hai chân nhón lên.
Cô hôn lên bờ môi của Lục Đình Phong.