Du Nhiên nghĩ rằng bản thân đủ trấn tĩnh, nhưng khi nghe được câu nói kia, cô lại không cách nào bỏ chúng ra ngoài tai được.
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu, trái tim yếu ớt như bị dính một cái dằm gỡ mãi không ra, Du Nhuệ nói không sai, xuất phát điểm của cuộc hôn nhân này chính là sự sai trái, cô lại càng không phải là người Lục Đình Phong chọn đầu tiên.
Nếu Du Nhuệ không gặp sự cố kia, nếu không có vụ tráo đổi kia, có lẽ suốt cả đời này Du Nhiên cũng không có cơ hội gặp Lục Đình Phong, huống chi là ở bên cạnh hắn như bậy giờ.
Du Nhiên nhìn xe buýt chạy đến, ngơ ngác lên xe, cô nhìn đoạn đường về nhà càng lúc càng gần, chợt không biết nên đối mặt với lục Đình Phong như thế nào nữa. Cô giấu giếm chuyện này với hắn, cứ mãi vụиɠ ŧяộʍ ôm lấy hạnh phúc mỏng manh, rồi đến cuối cùng những điều này có kéo dài được không?
Một năm, nửa năm, hay chỉ cần vài ngày, cô cứ thế liền bị vạch trần. Du Nhiên sợ rằng đến lúc đó, Lục Đình Phong sẽ không còn quan tâm đến cô nữa, ánh mắt hắn nhìn cô thay đổi, không còn yêu thương cưng chiều, chỉ còn lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
“Du Nhiên, cô thật tham lam, đến hạnh phúc của chị gái mình cũng muốn giành lấy, cô tưởng mình che giấu giỏi lắm hay sao? Tôi biết hết mọi chuyện rồi.”
Ngài Lục sẽ nói với cô những câu đó ư? Chỉ cần nghĩ đến tim Du Nhiên lại thấy đau, cảm giác lạ lẫm lướt qua lồng ngực của cô, đã không còn đơn thuần là muốn nắm giữ một thứ nữa, vì ngài Lục không phải một món đồ.
Hắn là con người, sống sờ sờ, cô lại không có khả năng giữ được hắn.
Du Nhiên lê bước về nhà, khi cô vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lục Đình Phong đứng đợi cô sẵn ở trước cửa rồi, dép đi trong nhà cũng đặt xuống giúp cô.
“Du Nhiên, sao thế?”
Lục Đình Phong nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác vô hồn của cô, muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt cô, lại bị người phía trước thoáng né tránh.
Lục Đình Phong nhíu mày, cảm giác không quá dễ chịu, đây là lần đầu tiên Du Nhiên tránh né hắn kiểu này, không phải là do sợ hãi, mà giống chột dạ hơn.
Du Nhiên có chuyện gì không thể nói với hắn sao?
“Thôi, mau vào nhà, khi nào em muốn nói thì tôi sẵn sàng nghe. ”
Lục Đình Phong xoay người bước đi, lần này hắn không chạm vào cô, cũng không ôm ấp Du Nhiên như mọi hôm. Du Nhiên nhìn bóng lưng của ngài Lục, chẳng hiểu sao trong lòng có chút tủi thân.
Cô muốn chạy đến ôm lấy bờ vai ấy, nhưng lại nhận ra rằng mình không đủ tư cách.
Du Nhiên chỉ là một con câm gả thay cho chị, nếu lúc đầu người được chọn là cô, có lẽ bây giờ cô không cần xoắn xuýt khổ sở như thế này.
Lục Đình Phong hơn ba giờ rồi vẫn còn trong phòng sách, Du Nhiên nằm trên giường nhắm chặt mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.
Cô chưa từng trải qua cảm giác bị ngài Lục lạnh nhạt như thế này, rõ ràng là trưa nay còn rất tốt, nhưng sau khi biết được mọi chuyện, Du Nhiên lại chẳng thể nào đối diện với ngài Lục như lúc trước được.
Lục Đình Phong mải mê kí văn kiện trong phòng, nào có biết nhóc con nhạy cảm nhà mình lại bắt đầu suy nghĩ tinh linh. Hắn chỉ muốn cho Du Nhiên chút ít thời gian bình tĩnh lại, rất kiên nhẫn đợi cô nói hết mọi chuyện cho hắn, nào có ngờ đâu trong mắt cô hành động này lại biến thành lạnh nhạt.
Nếu Lục Đình Phong biết, chắn chắn hắn sẽ bị chọc cho tức chết luôn.
.
Du Nhiên ngủ không ngon giấc, sáng sớm liền mang theo vẻ mặt mệt mỏi đến lớp.
Thu Lan ngồi cạnh cô cũng không khá hơn bao nhiêu, mắt cô ấy còn sưng vù lên, cứ như ngồi khóc suốt đêm hôm qua.
“Mình…tỏ tình thất bại rồi.”
Thu Lan chán nản gục xuống bàn, bàn tay nắm lấy tay Du Nhiên, tủi thân nói.
“Vốn tưởng rằng Phó Cảnh Minh cũng thích mình, nào ngờ anh ta chỉ xem mình là bạn thôi.”
Du Nhiên cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, cô rất muốn nói với Thu Lan rằng tình trạng của mình còn tệ hơn, rất có thể sau này cô chẳng thể cùng Lục Đình Phong ở cùng một chỗ nữa.
“Rốt cuộc tình yêu là cái quái gì thế, làm cho mình khổ sở chết đi được. Cậu biết không, từ lúc thích Phó Cảnh Minh, ngày nào mình cũng nghĩ về anh ta, lúc nào cũng muốn trò chuyện với anh ta, thấy thứ gì hay cũng muốn cho anh ta xem, một ngày không trò chuyện cùng liền thấy nhớ. Có lúc nhìn tin nhắn của anh ta gửi đến, mình ở ngoài đường cười con dở, bị bác mình biết được luôn, bác ấy còn cười nhạo mình một trận.”
“Bây giờ thì hay rồi, mình cười cũng cười không nổi, nghĩ đến liền đau lòng…”
Du Nhiên nghe những lời của Thu Lan, trong lòng đang mờ mịt bỗng dưng lóe qua một tia sáng, dần dần cô cũng hiểu bất an của mình ngày hôm qua là như thế nào.
Hóa ra là cô thích Lục Đình Phong mất rồi!
Lúc nào cũng nghĩ về hắn, nhớ đến hắn liền cảm thấy ngọt ngào, muốn thân cận với hắn, không muốn chia sẻ hắn với bất kì ai.
Lục Đình Phong vui vẻ, trái tim cô liền theo hắn đập loạn từng trận hạnh phúc, khi hắn buồn lòng, tim cô cũng vì thế mà thít chặt lại.
Thích nhiều lắm, thật sự rất thích.