Tim Lục Đình Phong đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi, hỏi lại.
“Nhưng rõ ràng cô ấy không thể.”
Du Nhiên không hề giả vờ, cô ấy không thể nói được là sự thật.
“Ý của tôi là, về phương diện sức khỏe, cơ thể cô ấy hoàn toàn bình thường, cho nên tôi nghi ngờ việc Du Nhiên không thể nói có liên quan rất lớn đến vấn đề tâm lý.”
Lục Đình Phong nhớ đến thái độ bất thường của Du Nhiên trước phòng bệnh, phỏng đoán.
“Du Nhiên, có chướng ngại tâm lý?”
Phó Cảnh Minh gật đầu, anh nói thêm.
“Thật ra vấn đề tâm lý này nên điều trị càng sớm càng tốt, nhưng mà Du Nhiên bị câm là từ năm ba tuổi đúng không? Thời gian đó là khoảng đầu thích hợp và dễ chữa nhất, nếu người nhà giúp cô ấy giải tỏa tâm lí ngay khi phát hiện ra Du Nhiên mắc bệnh, có lẽ bây giờ đã không thành ra như thế này.”
“Hoặc là trong một khoảng thời gian đó nhà họ Du có để Du Nhiên tập nói lại, nhưng vì không được đến những nơi chuyên về bệnh này, điều trị quá qua loa, sau đó dẫn đến thất bại nhiều lần, nhà họ Du nản lòng, Du Nhiên cũng nản lòng, một khi suy nghĩ mình bị câm kia ghim vào lòng thì rất khó bỏ qua, cộng thêm tâm lí ban đầu của Du Nhiên rối loạn. Thật đáng tiếc, tất cả thứ xấu kia cùng ập đến, một đứa trẻ hơn ba tuổi làm sao chịu được.”
Trong lòng Lục Đình Phong trầm xuống, Du Nhiên bị Du gia đối xử lạnh nhật hơn hắn nghĩ rất nhiều. Đến cả bệnh của cô ấy cũng không chạy chữa cho ra hồn, Du Nhiên ngay từ đầu đã bị bọn họ xem như vật bỏ đi.
Du Nhiên trong hơn mười mấy năm đều nghĩ rằng mình không nói được, cho nên cô lựa chọn cách im lặng, triệt để tự làm ẩn mình.
Bàn tay Lục Đình Phong cuộn chặt, bất mãn đối với nhà họ Du càng lúc càng lớn.
“Vậy, bây giờ cơ hội chữa trị cho Du Nhiên như thế nào?”
Phó Cảnh Minh đã vạch ra sẵn một lộ trình điều trị cho Du Nhiên, nhưng mà một người bị ám ảnh tâm lý từ năm ba tuổi đến nay, cơn ác mộng kia kéo dài mười mấy năm, nếu một sớm một chiều có thể trị được, Phó Cảnh Minh sớm đã trở thành thần tiên rồi.
“Có thể, nhưng không xác định thời gian chính xác được, có lẽ là một tháng sau, ba tháng, một năm, cũng có khi là cả đời này cũng không trị khỏi.”
Lục Đình Phong gật đầu, trong mắt hắn, cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi cho việc Du Nhiên khỏi bệnh, hắn cũng sẽ không buông bỏ.
Lục Đình Phong cùng Phó Cảnh Minh bàn bạc một số việc, chủ yếu là khuyên ngài Lục cố gắng nói chuyện nhiều hơn với Du Nhiên, cố gắng để cô phải nói chuyện trong mọi hoàn cảnh, cho dù là mấp máy môi cũng tốt, đặc biệt là cho cô ấy lòng tin là mình vẫn có thể nói được, dù sau yêu cầu cuối là quan trọng nhất, Du Nhiên chịu cảnh câm này gần hai mươi năm rồi, lòng tin sớm đã bị thời gian mài mòn sạch sẽ.
Liệu ai có thể tin được cuộc đời này có kỳ tích xuất hiện?
Du Nhiên do tác dụng của thuốc ngủ rất say, Lục Đình Phong từ đầu đến cuối vẫn ngồi cạnh cô, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nho nhỏ kia, bàn tay đan lấy tay cô, quấn quýt không rời.
“Tiểu Nhiên ơi.”
Tiếng gọi dịu dàng của Lục Đình Phong vang lên trong không gian tĩnh lặng. Âm thanh trầm ấm chất chưa bao yêu thương cùng quyến luyến.
“Bé con của tôi, em khổ cực nhiều rồi.”
Lục Đình Phong nâng tay của cô lên, thành kính hôn vào mu bàn tay, ánh mắt thoáng qua chút chua xót.
Du Nhiên của hắn tốt đẹp như thế đáng lẽ không cần phải chịu đựng hoàn cảnh này, giọng nói ngọt ngào của cô nên được nhiều người nghe thấy, cô nên có một cuộc sống đúng với cái danh Du tiểu thư nhà họ Du chứ không phải suốt ngày lầm lì trốn trong vỏ ốc, mỗi ngày tự mình gặm nhắm lo sợ cùng bất an.
Rõ là không nên như thế.
“Bé con đáng thương, sau này sẽ không như thế nữa.”
Có ngài Lục của Du Nhiên ở đây, quá khứ đen tối của cô sẽ không bao giờ tái hiện thêm lần nào nữa, hắn sẽ luôn ở bênh cạnh cô, che chở cô, có mưa to gió lớn thế nào, chỉ cần Du Nhiên ẩn dưới đôi cánh của ngài Lục, cô sẽ không phải chịu ướt mưa dù chỉ là một chút, dù trời có sập xuống, ngài Lục cũng sẽ chống đỡ cho cô đến giây phút cuối cùng.
Có Lục Đình Phong, Du Nhiên sẽ không cô đơn nữa, nơi có hắn chờ đợi cô, nơi đó vĩnh viễn là chỗ dừng chân cuối cùng của Du Nhiên.
Ổ của nhóc phượng hoàng Du Nhiên chính là từ lá cây ngô đồng Lục Đình Phong rũ xuống tạo thành.
Du Nhiên tỉnh dậy sau một giấc dài, cô như từ ác mộng tình lại, khi vừa nhìn thấy Lục Đình Phong liền dùng hai tay ôm lấy cổ hắn. Lục Đình Phong vỗ về, xoa hai mắt đầy nước của cô, hỏi.
“Du Nhiên muốn về nhà à?”
Du Nhiên ở trong ngực Lục Đình Phong nghẹn ngào gật đầu.
Nhóc con vẫn chưa thoát khỏi hoảng sợ, trên đường về đôi mắt cứ đỏ mãi, Lục Đình Phong sợ rằng chỉ cần nhìn cô lâu hơn một chút, ngón tay trượt qua vành mắt kia, Du Nhiên có thể òa khóc ngay lập tức.
“Không khóc, ngoan nào, sắp về đến nhà rồi.”
Lục Đình Phong hai tay điều khiển vô lăng, rất muốn dỗ Du Nhiên, nhưng nói mãi cô cũng không để lọt tai, càng nói càng có dấu hiệu khóc lớn hơn.
Nhóc con ấm ức rồi, quả là nổi sợ qua hơn mười mấy năm, không nhỏ lại khó trị.
Lục Đình Phong chở Du Nhiên về, một buổi gặp mặt ban đầu là vui vẻ, sau đó lại kết thúc trong nước mắt (của Du Nhiên)
Lục Đình Phong vừa loay hoay thay giày, Du Nhiên đã chạy tít lên phòng, đóng cửa lại.
Đứng xa như thế mà còn nghe được âm thanh cô đóng sầm cửa, quả là lần này Du Nhiên hơi giận hắn rồi.
“Du Nhiên à.”
Lục Đình Phong còn nghĩ thật may khi Du Nhiên không khóa cửa, hắn bước đến giường ngồi xuống cạnh cô.
“Nổi giận vì chuyện kia tôi không nói trước cho em biết, phải không?”