Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, vừa đúng 5h50 Du Nhiên liền tỉnh, cô muốn theo thói quen xuống giường chuẩn bị bữa sáng, phát hiện cả người bị Lục Đình Phong ôm chặt, không nhúc nhích nổi.
Người này xem cô là gối ôm sao, tay của cô bị hắn siết tê hết cả rồi.
Du Nhiên chật vật rút cái tay muốn nhũn của mình ra khỏi người Lục gia, nhưng chưa được bao lâu Lục Đình Phong đã trở mình, hắn lấy tay đẩy đầu cô vào lồng ngực của mình, cằm gác ở đỉnh đầu Du Nhiên, tư thế bá đạo không cho phép cô cựa quậy, Du Nhiên bị khí tràng của hắn áp chế, lập tức ngoan ngoãn nằm im, hơi lo lắng.
Chết mất, cô làm Lục Đình Phong tỉnh ngủ mất rồi.
“Ngủ tiếp đi.”
Lục Đình Phong dùng giọng mũi nói với cô, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ lắm.
Du Nhiên trong lòng thở phào một tiếng, sau đó giật mình nhận ra dưới chăn, tay Lục Đình Phong đang dịu dàng xoa tay cho cô.
Động tác rất nhẹ, cánh tay ê ẩm như bị kim đâm của cô rốt cuộc cũng được lưu thông máu, dần có cảm giác trở lại rồi.
Du Nhiên mím môi, cứ suy nghĩ lung tung, cô rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Lục Đình Phong từ tóc cho đến cằm, từ mi mắt cho đến bờ môi, cái đầu nhỏ vẫn không hiểu một loạt hành động của hắn đối với cô từ hôm qua đến giờ là vì cái gì.
Du Nhiên vốn chắc rằng người chồng hờ này sẽ chán ghét cô, còn tưởng tượng ra rất nhiều loại kịch bản cẩu huyết như bị tống ra khỏi phòng, ngủ trên sàn lạnh…lại không ngờ, Lục Đình Phong đối xử với cô tốt quá…còn cho cô ngủ chung giường, còn không ghét mà ôm cô.
Lục Đình Phong bị cô nhìn chằm chằm hết chịu nổi, nhưng hắn lười mở mắt, chỉ nghiêm giọng bảo.
“Du Nhiên, nghe lời.”
Du Nhiên vội nhắm tịt mắt, không dám nghỉ lung tung nữa.
Hai người ôm nhau ngủ tới trưa.
………….
Lần đầu tiên Du Nhiên ngủ tới 9h, hôm nay lại là ngày đầu tiên cô vào cửa, theo lí phải dậy sớm châm trà nấu bữa sáng cho gia đình chồng, nào có đâu lại ngủ trương mình đến trưa, hơn nữa hôm qua lúc cưới vẻ mặt của ba mẹ Lục Đình Phong không tốt lắm, rõ ràng là hai người này chẳng thích cô, thêm việc hôm nay nữa sợ rằng hai vị này đang ngồi phòng khắc mắng cô từ trên xuống dưới mất rồi.
Du Nhiên âu sầu đẩy xe lăn của Lục Đình Phong đến trước giường, nhìn hắn đi qua rồi ngồi xuống xe lăn tỉnh bơ, không khỏi cảm khái tên này quá biết diễn, mới hôm qua thôi cô còn buồn thay cho hắn vì cái chân mà không lấy được chị mình, nào ngờ…
“Đừng ngẩn ngơ trên mây nữa, chúng ta đến phòng khách thôi.”
Lục Đình Phong không chịu nổi khuôn mặt ngơ ngác của cô, hắn vươn tay búng trán Du Nhiên, cô liền giật mình, luống cuống cúi đầu đẩy xe.
Lục Đình Phong quay đầu, ở chỗ Du Nhiên không thấy mặt hắn, nhoẻn miệng cười khẽ.
“Ngốc thật!”
Sau đó lại nhớ tới ba mình cùng vị mẹ kế kia, biết chắc Du Nhiên đối đầu với hai người chỉ có ăn thiệt, không khỏi lo lắng, quay sang dặn dò cô trước.
“Một lát nữa, cha dì tôi có cho em cái gì, cứ việc nhận, có hỏi cái gì, cứ việc trả lời thật, đừng đôi co với họ.”
Du Nhiên gật đầu, nhưng ngài Lục vẫn không yên tâm, cứ sợ cô ngốc nghếch không biết luồn cúi, e là bị bà già kia bắt nạt mất thôi.
Nghĩ nghĩ lại thấy bực dọc, ngài Lục lại bắt đầu tính nhẩm ngày rời khỏi căn nhà này.
Du Nhiên đẩy Lục Đình Phong vào bàn ăn, khe khẽ gật đầu, cô cầm chén trên tay đẩy qua cho ngài Lục, sắc mặt Lục phu nhân khó coi, bà dùng giọng điệu the thé mà nói.
“Đến rồi đó à, tôi cứ tưởng tôi phải qua đó mời thì cô với cậu mới muốn xuống đây ăn cơm chứ !”
Hay thật, chưa kịp ngồi xuống bàn ăn liền bị mắng rồi.
“Đến một câu chào hỏi cô cũng không nói được, làm dâu nhà họ Lục ấm ức cho cô lắm hả.”
Lục phu nhân đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, xung quanh liền im lặng, chợt có tiếng cười khe khẽ vang lên.
“Dì à, dì quên sao ? Chị ta bị câm thì làm sao trả lời dì được ?”