Du Nhiên tưởng rằng mình đang nghe lầm, ngài Lục muốn cô làm gì cơ ? H…hôn ư ?
Lục Đình Phong chờ mãi mà không thấy đáp án mình cần, vội hỏi.
“Có được không?”
Lòng Du Nhiên xoắn lại như cái bánh quẩy thừng mất rồi, lại nghe được giọng mũi của ngài Lục ngay sát vành tai, tiền phừng một cái ửng đỏ, lòng dạ bị hắn làm cho mềm nhũn như nước.
Cô bỗng dưng thấy ngài Lục đáng ghét quá, rõ ràng…rõ ràng là cô chẳng bao giờ có thể chống lại hắn được, bất kể là cái gì, ngay từ đầu cô luôn vô thức mà tin tưởng vào hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Vậy mà hôm nay hắn lại bắt cô làm mấy chuyện xấu hổ này, xem có đáng giận không!
Lục Đình Phong bỗng dưng bị Du Nhiên đẩy tay ra, hắn giật mình nhìn cô, lại thấy Du Nhiên rướn người lên một chút, hai cánh môi mấp máy tiến sát lại gần.
Du Nhiên nhìn Lục Đình Phong nhắm mắt, như thể muốn đưa toàn quyền chủ đạo lần này cho cô, cánh tay bắt lấy bả vai ngài Lục bám chặt vào. Du Nhiên nghĩ trái nghĩ phải, không biết nên hôn ở đâu cho đúng, đắn đo một lúc liền dừng lại ở đôi mắt đang khép lại của hắn.
Cánh môi mềm mại ấm áp dán vào mi mắt, chỉ là một cái chạm rất khẽ, nhưng hai người họ đều cảm nhận được rung động trong lòng.
Lục Đình Phong mở mắt, nhìn thấy Du Nhiên vẫn còn ngơ ngác, ngón tay trượt đến gáy của cô siết lấy, đẩy người cô về phía trước.
Thế cục thay đổi.
Hai người trong nháy mắt ngã xuống giường, Lục Đình Phong suýt nữa liền đè lên người cô, hắn lập tức chống một tay, khoảng cách với Du Nhiên quá ngắn, cô hoàn toàn bị hắn vây áp, chỉ cần một cử động nhỏ nhặt liền chạm phải người của Lục Đình Phong.
Mặt Du Nhiên không có dấu hiệu giảm nhiệt, bừng đỏ như quả đào vừa chín.
Lục Đình Phong muốn giở trò chơi xấu, nghiêng đầu áp một bên mặt của mình lên mặt cô, khẽ gọi.
“Tiểu Nhiên à…”
Du Nhiên bị kích động, suýt nữa liền cuộn tay ôm lấy ngực mình.
Tim như muốn nhảy vọt lên đến cổ họng, từng nhịp từng nhịp bị rối loạn đến mơ hồ, Du Nhiên chưa bao giờ trải qua cảm giác xao động lớn đến như vậy.
Từng đợt hô hấp của Lục Đình Phong phả xuống cổ cô, bây giờ thì tốt rồi, cả người Du Nhiên từ đầu đến chân đều là một màu ửng hồng, ngón chân trên nệm trắng vẫn đang ngây ngốc cuộn tròn lại.
Đôi chân dài của Lục Đình Phong kẹp lấy một bên chân cô, Du Nhiên giật mình, người như lò lửa nhỏ, nóng phừng phừng. Cô nâng mắt nhìn ngài Lục, con ngươi ưướŧ áŧ vừa hờn dỗi vừa nũng nịu.
Lục Đình Phong bỗng dưng tiến đến, Du Nhiên giật mình, cuối cùng chỉ có một cái vuốt ve bên tóc.
“Du Nhiên, ngày mai tôi dẫn em đi xem nhà mới.”
Nói xong, ngài Lục lại hỏi.
“Có thích ở riêng cùng tôi không?”
Du Nhiên gần như là gật đầu lập tức, Lục Đình Phong mỉm cười.
“Ngoan lắm.”
.
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên dọn đến nhà mới đã được một tuần, căn nhà với màu chủ đạo là xanh lam nhạt, Du Nhiên thích màu này lắm, lúc đi xem cứ nhìn mãi, còn thầm cảm ơn vì ngài Lục cũng trùng hợp thích màu này. Nội thất bên trong đều tiện nghi, có phòng khách, phòng bếp, nhà ăn, bên ngoài có vườn hoa, hồ bơi, nhà xe.Tầng trệt có ba phòng, một phòng để cho Du Nhiên học vẽ, hai phòng là phòng khách, tầng trên cũng có ba phòng, một phòng sách, một phòng ngủ, một phòng được ngài Lục cho lắp máy chiếu dùng để xem phim.
Khi hai người dọn về đây, mọi việc đều diễn ra như thường lệ, cô vẫn tiếp tục đi học, còn Lục Đình Phong thì đi làm, chỉ là cô mới biết căn nhà này cách xa công ty của ngài Lục quá, cơ mà lại rất gần nơi học của cô, chỉ đi một tuyến xe là đến nơi rồi. Cho nên mỗi bữa sáng cô đều thức trễ hơn hắn một chút, khi tỉnh dậy người liền đi mất rồi, chỉ còn bữa sáng nóng hổi hắn mua đặt trên bàn.
Từ lúc dọn về đây, Lục Đình Phong ít khi sử dụng xe lăn hơn, hắn chỉ giả bộ lúc ở ngoài, còn trong căn nhà này có hai người, hắn cũng lười giả bộ luôn. Du Nhiên nhiều lúc muốn hỏi khi nào thì ngài Lục không phải giả bộ nữa, nhưng mà nghĩ đến hắn làm như vậy âu cũng có nguyên nhân lớn, cuối cùng lại thôi.
Du Nhiên phát hiện Lục Đình Phong chính là loại quân tử xa bếp, cũng không biết hôm đó ngài Lục bị cái gì nữa, một mực muốn vào nấu ăn, kết quả không cần nói cũng biết, ngài Lục quậy đến độ suýt cháy nhà, hại Du Nhiên một phen hú vía, lại phải dọn dẹp cái đống đồ mà hắn phá nữa.
Thật là, không nên cho Lục Đình Phong gần bếp đâu, là một tai họa ngầm đó!
“Sau này ngài muốn ăn gì cứ bảo em, em nấu cho.”
Lục Đình Phong hơn một tháng gần gũi với cô đều bị cô xa cách gọi là ngài hoặc Lục tổng, vừa xấu hổ vừa giận giữ, hắn liền bẹo má cô, lại chiêu cũ ấn cô xuống giường, đe dọa cô, đòi cô hứa không được gọi như thế nữa, nếu không hắn sẽ đánh đòn cô.
Du Nhiên bị ép đến mức mặt đỏ au, cô bị ép hứa xong liền giận lẫy nằm xa ngài Lục lắm, hắn kéo mãi cô cũng chẳng chịu lăn vào.
Cho đến khi ngủ say, Lục Đình Phong liền thấy nhóc con cứng đầu kia tự động chui vào lòng mình.
Lục Đình Phong vươn tay ôm cô chặt hơn, cảm nhận hơi thở trong ngực ổn định, hỏi thầm.
“Tiểu Nhiên, em đã thích tôi chưa? Một chút thôi cũng được.”