Đêm thê lương, ánh trăng lạnh lùng.
Hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, còn có một bộ phận người chè chén thâu đêm.
Lục Tiểu Phụng nằm trên mấy tầng chăn bông mềm mại giữa chiếc giường lớn tản ra u hương. Một nữ nhân gương mặt mị hoặc tựa vào ngực y. Chỉ thấy trên người nàng mặc lớp lụa mỏng hơi mở rộng, khóe mắt chân mày tràn đầy phong tình.
Ngón tay thon dài tinh tế lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng nam nhân, mềm mại hỏi: "Suy nghĩ cái gì mà tập trung đến vậy?"
Lục Tiểu Phụng há mồm nuốt quả nho, hai tay gối lên sau đầu, lười biếng nói: "Ta đang nghĩ, lát nữa có người xông tới hay không."
Nữ nhân thấy nhiều không trách hỏi: "Ngươi lại chọc phải phiền toái?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Thiên đại phiền toái."
Nữ nhân nói: "Rất khó giải quyết?"
"Đúng vậy." Lục Tiểu Phụng mặt ủ mày chau nói: "Đánh cũng không phải mắng cũng không phải, quá khó xử."
Nữ nhân che miệng cười, nói: "Người kia chẳng lẽ là Hoa công tử? Các ngươi cãi nhau?"
"Sức tưởng tượng của ngươi không tồi." Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Nếu là Hoa Mãn Lâu, sự tình dễ giải quyết rồi, đáng tiếc......"
Thấy y nói nửa câu liền ngưng lại, nữ nhân đẩy đẩy y, bất mãn nói: "Ngươi nói rõ ràng đi, nào có đạo lý nói một nửa liền không nói."
Lục Tiểu Phụng lật người, đưa lưng về phía nàng, rõ ràng muốn cự tuyệt. Chuyện mất mặt đến vậy, sao y có thể nói cho người khác biết?
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Mây đen che khuất ánh trăng lạnh lẽo, bên ngoài dần dần nổi một trận gió, không bao lâu sau, từng hạt mưa tí tách rơi xuống. Mưa càng lớn, gió càng lớn.
Mắt Lục Tiểu Phụng sáng lên, nghĩ thầm: "Khi ta ra ngoài, ánh nến trong phòng tiểu quỷ kia đã tắt, chắc là ngủ rồi. Hiện tại đêm hôm khuya khoắt, mưa lại to đến vậy, nó hẳn là sẽ không đến đánh bất ngờ."
Nghĩ vậy, y không khỏi có chút ý tưởng. Nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô nàng, hơi dùng sức, một thân thể thơm tho mềm mại ngả vào trong ngực y.
Ngoài phòng tiếng sấm nổ vang, hình như có gió lạnh thổi vào phòng, ánh nến không ngừng lay động, bỗng dưng tắt.
Lục Tiểu Phụng đưa lưng về phía cửa sổ, lúc này thấy lưng phát lạnh, cả người lông tóc dựng đứng, đột nhiên xoay người nhìn lại.
"Răng rắc" một tiếng, sấm sét ầm ầm.
Ngoài cửa chiếu ra bóng con quái vật cao bằng nửa người trưởng thành, treo ở trước cửa. Quỷ dị đến làm lòng người kinh hãi.
Lục Tiểu Phụng mặt không còn chút máu, không khí ái muội biến mất không còn một mảnh.
Nữ nhân trong lòng Lục Tiểu Phụng mở to đôi môi hồng màu anh đào, mở lớn đến có thể nhét vào một cái trứng gà, ánh mắt tan rã, cặp mắt câu nhân cơ hồ trợn thành mắt cá chết, kiềm chế không được mà rùng mình, đôi tay nắm chặt tay nam nhân, muốn xỉu lại chưa xỉu.
Mí mắt Lục Tiểu Phụng giựt giựt, cảm thấy cánh tay mình đau muốn chết, y gần như không thể tin được, đôi tay cô gái này nhìn mềm mại không xương thế nhưng có khí lực lớn như vậy.
Cửa phòng bị gõ ba cái, rồi từ bên ngoài chậm rãi mở ra, một cái bóng đen đứng ở trước cửa, ba cái bóng người cứ thế chồng chéo trên mặt đất.
Trái tim Lục Tiểu Phụng nhảy loạn cả lên, tia chớp đánh xuống, chiếu sáng gương mặt bóng đen kia.
"...... Cung, Cung Cửu?"
Cung Cửu nhấc chân bước vào trong phòng, nhìn đôi nam nữ ôm nhau thành một khối trên giường, hậu tri hậu giác (muộn màng phát hiện) nói: "Ta quấy rầy chuyện tốt của các ngươi?"
Lục Tiểu Phụng: "......" Đã biết mà còn quấy rầy!
Cung Cửu kéo ghế đến sát mép giường, ngồi lên ghế, tỏ vẻ thấu hiểu lòng người, nói: "Vậy các ngươi tiếp tục."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Nữ nhân: "......"
Nhóc con mẹ nó rốt cuộc tới làm gì? Sẽ không vì muốn xem đi!
Nhanh lên về nhà tìm cha mẹ nhóc mà bú sữa đi, nhãi ranh!
Nữ nhân tức giận đến cả người phát run, nghĩ đến chính mình bị một hài tử dọa sợ tới mức suýt nữa hôn mê, xấu hổ đến hận không thể chui vào trong kẽ đất. Nàng lại không thể so đo với một đứa trẻ, chỉ có thể dời lửa giận lên người Lục Tiểu Phụng. Nàng quấn chặt chăn quanh mình, buồn bã nói: "Đây là thiên đại phiền toái mà ngươi nói?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng vậy."
Nữ nhân tức giận nói: "Lần tiếp theo gặp được phiền toái, xin ngươi quên ta, tránh xa ta ra chút."
Lục Tiểu Phụng: "...... Được."
Ngón tay trắng trẻo thon dài của nàng chỉ ra ngoài cửa: "Giờ thì mang theo phiền toái của ngươi, lăn ra khỏi phòng."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tự cho mình bị liên lụy, Cung Cửu biện bạch: "Ta chỉ là một đứa trẻ, các ngươi cứ lo chuyện của các ngươi, coi ta như không tồn tại liền hảo."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Nữ nhân: "......"
Vì thế, Lục Tiểu Phụng và Cung Cửu bị nữ nhân phẫn nộ đến phát điên tống ra khỏi phòng.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Cung Cửu trước hết nở nụ cười ngạo mạn đầy đắc ý: "Ta nói rồi, ta từ trước đến nay nói được làm được."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng mệt, không muốn nói chuyện.
Sấm sét lại nổ ầm ầm, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Lục Tiểu Phụng chuẩn bị phá cửa xem có chuyện gì.
Cung Cửu lại bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
Thấy hắn chắc chắn như thế, Lục Tiểu Phụng nhíu mày: "Nhóc đã làm gì?"
Cung Cửu nói: "Vừa rồi ta vào phòng, thấy các ngươi mặt không còn chút máu, nữ nhân trong lòng ngươi thậm chí còn run bần bật, đây là vì sao?"
"Ta nhìn thấy cửa phòng có treo một sinh vật hai cánh rất lớn. Bất quá, sau khi nhóc tiến vào, quái vật đó liền biến mất." Lục Tiểu Phụng cúi đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi giở trò quỷ?"
Cung Cửu lắc đầu nói: "Không phải."
Lục Tiểu Phụng nói: "Đó là ai?"
Cung Cửu ngước mắt nhìn lên trên, mơ hồ nói: "Hiện tại cửa đã đóng lại."
*****
Quái vật còn đó, trên khung cửa.
Lục Tiểu Phụng nhìn con dơi không nhúc nhích giả chết trong tay y, không còn gì để nói. Hóa ra vật nhỏ này giở trò quỷ, sét đánh một cái, bóng dáng của nó phóng đại mấy lần, thoạt nhìn y hệt con quái vật.
Trận mưa to này tới rào rạt, tạnh cũng nhanh.
Trên đường trở về, Lục Tiểu Phụng thở ngắn than dài nói: "Nhóc thật là tiểu quỷ, vì sao không thể buông tha ta?"
Cung Cửu đứng đắn trả lời: "Bởi vì ngươi kiếp trước là kẻ thù của ta, hại ta mất mạng, đời này ngươi lại đắc tội với ta."
Lục Tiểu Phụng thở dài: "Ta cũng cảm thấy thế, nhưng nhóc không thể nhiều lần đều tới phá chuyện tốt của ta, ta dù là thánh nhân, cũng biết tức giận."
Cung Cửu nói: "Muốn trả đũa ngươi, đương nhiên muốn phá hư chuyện tốt của ngươi."
Lục Tiểu Phụng nói: "Không thể đổi biện pháp khác sao?"
"Ngươi tuy rằng chán ghét phiền toái, nhưng là cũng không sợ hãi, biện pháp khác đối với ngươi không dùng được, chỉ có làm ngươi không đi hái hoa ngắt cỏ mới là trả thù to lớn nhất." Cung Cửu lạnh lùng cười, cười đến cao ngạo, còn đặc biệt khiến người ghét.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lửa giận nghẹn ở cổ họng, Lục Tiểu Phụng rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, phát tiết buồn bực trong lòng.
Cung Cửu lại nói: "Kỳ thật, ngươi nên cảm tạ ta."
Lục Tiểu Phụng tức đến bật cười: "Cảm tạ nhóc cái gì?"
"Tục ngữ nói rất đúng, có công mài sắt, có ngày nên kim." Tầm mắt Cung Cửu dừng ở bên dưới của nam nhân đối diện, không có ý tốt nở nụ cười: "Ngươi nói ngươi có phải không nên cảm tạ ta?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng cảm thấy Cung Cửu có thiên phú nói chuyện hài thô tục, giờ phút này y đã bị lời thô tục của đối phương đánh bại, buông xuống mặt mũi, thương lượng: "Vậy ngươi mỗi lần xuất hiện, đừng làm quỷ dị đến vậy có được không?" Nhát gan một chút, phỏng chừng bị dọa đến tiểu ra quần.
Cung Cửu nói: "Vậy mỗi lần đi ngươi ra ngoài, có thể không cần lén lút giống ăn trộm sao?"
Lục Tiểu Phụng chẳng biết xấu hổ nói: "Ta không trộm chuồn ra ngoài, làm sao có thể trốn khỏi tầm mắt của ngươi?"
Cung Cửu ném cho y một ánh mắt ngụ ý "Ngươi quá ngốc", nói: "Quang minh chính đại mang ta cùng đi ra ngoài là được."
Lục Tiểu Phụng: "...... Còn không bằng ta ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, không đi đâu hết."
Mang hài tử đi ra ngoài tán gái, không phải là cầm thú?
Chỉ cần là nam nhân, đều không muốn chính mình bị coi khinh, Cung Cửu ưỡn ngực, nói: "Đừng nhìn ta nhỏ, cái gì nên biết, không nên biết, ta đều biết." Nhằm gia tăng độ tin cậy của câu nói đó, hắn lại nói: "Lục Tiểu Kê, ngươi năm nay mười chín tuổi đi?"
Lục Tiểu Phụng ra vẻ hung ác nói: "Không lớn không nhỏ, cư nhiên dám gọi ta là Lục Tiểu Kê!"
"Đại nam nhân tính toán chi li như vậy làm gì......Tốt thôi." Cung Cửu là một nam nhân phi thường lễ phép, tôn trọng người khác, nếu Lục Tiểu Phụng không thích xưng hô này, hắn liền sửa lại: "Tiểu Kê ca ca."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Cung Cửu nói tiếp: "Xin hỏi tính đến nay ngươi đã ngủ cùng bao nhiêu nữ nhân?"
Lục Tiểu Phụng: "...... Sao ta phải nói cho ngươi biết chuyện này?"
Cung Cửu: "Ta đổi câu hỏi, ngươi biết bao nhiêu hoa chiêu?"
Lục Tiểu Phụng: "...... Hoa chiêu gì?" Không phải là loại y đang nghĩ đi.
"Giả bộ ngây thơ làm gì." Cung Cửu liếc y một cái, đầy khinh thường nói: "Đương nhiên là loại dùng trên giường ấy."
Lục Tiểu Phụng: "............"
Cung Cửu: "Biết mấy chiêu?"
Lục Tiểu Phụng: "...... Chúng ta có thể đổi đề tài sao?"
"Ta đã biết." Cung Cửu phảng phất đoán được chân tướng, gật đầu nói: "Từ biểu tình của ngươi, ta có thể đoán ra, ngươi biết đại khái là 5, 6 tiểu chiêu loại cơ bản. Khó trách nữ nhân của ngươi thay đổi từ người này sang người khác, ngươi sợ ở cùng nhau lâu rồi, đối phương sẽ ghét bỏ ngươi hoa chiêu quá ít."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Cung Cửu nhiệt tình nói: "Chỗ ta có 《 Bách khoa toàn thư 72 tư thế 》, nể tình hai ta cũng coi như quen biết một thời gian, ta không ngại cho ngươi mượn."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Trải qua một phen thiên nhân giao chiến (đấu tranh nội tâm), Lục Tiểu Phụng không thể không thừa nhận mình bị đứa bé bảy tám tuổi đánh bại, nội tâm y không hề gợn sóng, thậm chí có điểm tê liệt, mặt vô biểu tình mà mở miệng hỏi: "Nhóc từ đâu có《Bách khoa toàn thư 72 tư thế 》?" Cũng từ hai vị phụ huynh vô trách nhiệm đó trộm tới sao?
Cung Cửu sử dụng câu nói hắn đọc được trên diễn đàn: "Cuộc đời không xem 《Bách khoa toàn thư 72 tư thế ", uổng công làm nam nhân, ta là nam nhân, có một quyển sách như vậy không phải thực bình thường sao?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Lục Tiểu Phụng, phản chiếu biểu tình cổ quái của y, phảng phất đang nói "Bình thường cái quỷ a"!
Cung Cửu vô cùng đau đớn mà chỉ trích: "Không nghĩ tới tư tưởng của ngươi xấu xa đến thế, ta nói 《Bách khoa toàn thư 72 tư thế " ám chỉ nhu thuật cùng với yoga, học được giúp thân nhẹ như yến, mềm mại không thể tưởng tượng, bất luận động tác yêu cầu cao độ nào cũng tuyệt đối không làm khó được ngươi. Kể từ đó, lại học tập 5-60 tiểu chiêu khác có thể nói dễ như trở bàn tay. Xem ngươi nghĩ đến đâu kìa, có phải hay không nghĩ tới 《 24 xuân cung đồ 》?"
Lục Tiểu Phụng: "......" Không không không! Y không nghĩ gì hết!
Cung Cửu thở dài: "Ta chỉ là cái hài tử, loại đồ vật tà ác đó tạm thời không thích hợp với ta, mặc dù ta có tâm tư đó,linh kiện trên thân thể theo không kịp, chỉ có thể hữu tâm vô lực. Đồ vật ta đề cử cho ngươi tự nhiên là loại ta dùng được. Ai, ngươi đề cao ta quá, tưởng ta không gì làm không được."
Lục Tiểu Phụng: "......" Nhóc lợi hại như vậy, ta nghĩ hiện tại nhóc có thể bay lên trời.
Hệ thống thầm mắng ký chủ vô sỉ, chỉ cần liên hệ các câu trước sau, phỏng chừng không một người không hiểu sai.
Đêm đen, gió thê lương, có ai nhỏ giọng hát: "Không cần lại đến thương tổn ta, tự do tự tại nhiều vui sướng. Không cần lại đến thương tổn ta, ta sẽ lạc mất mình......"
Trở lại Bách Hoa Lâu, Lục Tiểu Phụng cùng Cung Cửu mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Tiểu Phụng: "Còn không nhanh ngủ."
Cung Cửu bóp ngón tay: "Tính tính ngày, hôm nay đúng lúc là thời gian ta muốn bị quất."
Lục Tiểu Phụng: "...... Vì sao nhóc lại thích giỡn kiểu này?"
Cung Cửu: "Ta chưa bao giờ nói giỡn."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng sắc mặt thoáng cứng đờ, há to miệng ngáp một cái, bắt đầu đuổi người: "Mau cút đi ngủ."
"Trốn tránh giải quyết không được vấn đề." Cung Cửu nói: "Là nam nhân nên dũng cảm đối mặt."
Nên tới phải tới. Lục Tiểu Phụng thở dài, y phát hiện số lần y thở dài hôm nay còn nhiều hơn so với một năm: "Tiểu quỷ, sao có loại tật xấu này?"
Cung Cửu cao ngạo đáp: "Bởi vì ta quá mức hoàn mỹ, chuyện gì cũng có thể dễ dàng làm được, thứ gì cũng có thể dễ dàng chiếm được, chỉ có thể thông qua phương thức này phát tiết trong lòng dục vọng."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lời này do một cái tiểu quỷ nói ra, thật sự buồn cười.
Cung Cửu hiện giờ mới bảy tám tuổi, là tiểu shota môi hồng răng trắng, bộ dáng nghiêm trang trông thật quá buồn cười, Lục Tiểu Phụng nhéo nhéo gương mặt hắn, bất đắc dĩ nói: "Liền tính ta muốn hỗ trợ cũng không có biện pháp, ta chưa bao giờ đánh tiểu hài tử."
Cung Cửu nói: "Ngươi cứ coi ta như kẻ địch, liền có thể ra tay tàn nhẫn."
Lục Tiểu Phụng kiến thức rộng rãi, tuy rằng biết tật xấu này chữa không được, nhưng là Cung Cửu còn nhỏ, hết thảy đều có khả năng, nghĩ tới nghĩ lui nói: "Nhóc còn nhỏ, tật xấu này không chừng còn có thể trị, ta biết một vị thần y......"
Cung Cửu cắt lời y: "Hảo ý của ngươi ta nhận, bất quá ta cảm thấy tật xấu của mình khá tốt, không cần xem đại phu."
Hệ thống nói: "Tốt cái gì a, phát tác lên thật là bùa đòi mạng, đừng quên đời trước ngươi chết như thế nào, ta khuyên ngươi vẫn là nghe lời nam chính, ngoan ngoãn gặp đại phu, nói không chừng có thể chữa khỏi tật xấu hại chết người này."
Lục Tiểu Phụng cũng nói: "Có bệnh phải trị, tiểu hài tử giấu bệnh sợ thầy nhưng không tốt."
Cung Cửu nói: "Đây là bệnh tâm lý, trị được ngọn không trị được gốc. Lại nói, tật xấu mà chỉ cần dùng roi đánh một trận liền giải quyết, cần thiết tiêu tiền xem đại phu sao?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Ý muốn từ bỏ trị liệu quá rõ ràng, Lục Tiểu Phụng cứng họng, y thật sự sắp khóc, bởi vì y đã tưởng tượng đến tương lai mình sẽ u ám thê thảm đến cỡ nào. Nếu tiểu quỷ này cứ đi theo y, y còn lang bạt giang hồ như thế nào? Như thế nào thâu hương trộm ngọc (tán gái) a!
Lục Tiểu Phụng quả thực khóc không ra nước mắt: " Biết Linh Tê Nhất Chỉ không chỉ một mình ta, nhóc vì cái gì quấn lấy ta?"
Cung Cửu nói: "Trừ ngươi biết Linh Tê Nhất Chỉ, còn có ai?"
Căn cứ Tử đạo hữu bất tử bần đạo (bạn chết mình không chết), Lục Tiểu Phụng không nghĩa khí quyết đoán bán đứng bằng hữu: "Hoa Mãn Lâu."
Cung Cửu lắc lắc đầu: "Ta thật sự nhìn lầm ngươi, ngươi bán đứng bằng hữu như vậy cũng được sao?"
Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu ưỡn ngực, nói đúng lý hợp tình, siêu cấp không biết xấu hổ: "Hảo huynh đệ có nạn cùng chịu, có gì sai!"
Cung Cửu: "Hoa Mãn Lâu nhất định sẽ hối hận đã cùng ngươi kết giao bằng hữu."
Lục Tiểu Phụng: "Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận."
Cung Cửu nghiêng đầu nhìn y, bỗng nhiên cười nói: "Đáng tiếc so với Hoa Mãn Lâu, ta càng thích ngươi."
Lục Tiểu Phụng: "......" Ta có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY" (nguồn: google)