Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 42: Kim sắc Phù lục



Sự xuất hiện của dãy cự sơn này có chút kì quái, thậm chí mang đến cho người khác chút cảm giác đột ngột. Tựa như phía trước vốn dĩ là một hoang nguyên rộng lớn bằng phẳng, chỉ trong tíc tắc đã xuất hiện một ngọn núi cao chót vót.

Thẩm Thạch nhất thời ngơ ngác, cước bộ đình trệ. Hắn phóng tầm mắt về phía trước rồi gọi Khuynh Tuyết Kiếm, mang theo Tiểu Hắc bay về phía ngọn núi.

Bất luận chuyện gì xảy ra, trên Hoang Nguyên mênh mông, độc nhất một sắc điệu âm u tựa hồ không có gi biến hóa, vẫn như ngày thường.

Ban nãy, dãy núi cao sừng sừng vừa xuất hiện trong tầm mắt vẫn còn cách Thẩm Thạch một khoảng khá xa. Thế nhưng sau khi hắn ngự kiếm phi hành, tốc độ nhanh gấp mười lần, khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp, diện mạo của cự sơn cùng dần dần hiện ra rõ ràng.

Càng đến gần, Thẩm Thạch càng phát hiện dãy núi này cao lớn đến mức khiến người khác sợ hãi, thậm chí nỗi sợ này không kém gì so với Trích Tinh Phong của Nguyên Thủy Môn mang lại. Đỉnh núi xuyên thẳng trời cao, dưới tầng mây bồng bềnh có thể thấy rõ từng chi tiết. Thẩm Thạch thoáng nhìn qua, hắn không thấy bất kì sắc xanh của thực vật, sinh vật nào, tất cả đều là nham thạch, vách đá hiểm trở khó bì kịp.

Thoạt nhìn chẳng khác nào ngọn núi chết, không có sự sống, sừng sững cao vót xuất hiện trên vùng đất Cự Long hoang dã. Thẩm Thạch chậm rãi bay về phía ngọn núi, ước chừng một khắc sau cũng không thấy có gì khác, vẫn không có chút sắc xanh nào, cũng không có bóng dáng của Yêu thú hay Nhân tộc. Trong phạm vi ngọn núi này tựa hồ không hề có sinh vật nào tồn tại.

Ngọn núi hiểm trở cao vút tỏa ra khí tức lạnh lẽo, hoang vu rợn người.

Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm một hồi. Hắn tuyệt đối không tùy tiện đáp xuống thám thính tình hình xung quanh, chỉ khống chế Khuynh Tuyết Kiếm lượn vài vòng bên ngoài, đứng giữa không trung quan sát.

Ngọn núi trước mắt to lớn vô cùng, đâu đâu cũng là vách đá cao vạn trượng, chim thú khó lòng đặt chân lên, liếc mắc nhìn bao quát cũng không rõ hình thù của ngọn núi này. Thẩm Thạch trong vô thức điều khiển Khuynh Tuyết Kiếm bay càng cao, muốn trông thấy được nhiều hơn nữa.

Thẩm Thạch bay cao rồi lại cao hơn nữa. Xuất hiện trong tầm mắt hắn vẫn là ngọn núi khổng lồ hoang liêu, chỉ có những khối cự thạch nhấp nhô, không chút sắc xanh.

Trong nháy mắt, nội tâm Thẩm Thạch khẽ động. Hắn quay đầu nhìn lại điểm xuất phát, khẽ nhíu mày. Cả đoạn đường dài hắn bay, thân núi một mực kéo dài đến ngần ấy, so với các dãy núi khác dường như có chút bất đồng. ( ý anh là bay quài bay quài sao không thấy nó hết ấy ạ T^T tưởng tượng ra cũng khùng luôn )

Hắn chầm chậm đứng lại, trên mặt lộ ra vài phần suy tư. Ngọn núi cao lớn trước mắt xem ra… uốn quanh một vòng tròn?

Là một ngọn núi từa tựa hình tròn hay sao?

Thẩm Thạch tiếp tục bay về phía trước, có điều lần này hắn đã giảm tốc độ xuống một chút, bắt đầu quan sát cẩn thận hình dạng, hướng uốn lượn của thân núi. Bay được quãng đường càng xa, trong lòng Thẩm Thạch càng mơ hồ chắc chắn, đây quả là một ngọn núi hình tròn hiếm thấy. ( chẳng phải là hiếm thấy mà là không tồn tại các bác ợ, chỉ có trong truyện bác Tiêu thôi.)

Ngẫm lại chút kiến thức địa lý hắn từng đọc được từ sách cổ, Thẩm Thạch đại khái biết được trong Hồng Mông Giới, các dãy núi hình tròn cũng không phải là không tồn tại. Nguyên nhân chủ yếu là do rất rất lâu trước đây, trong Hồng Mông Giới có núi lửa hoạt động, dung nham phun trào đến tận trời cao nổ ra tung tóe, hình thành nên những ngọn núi đặc thù thế này. (sau khi lão ấy giải thích thì lại càng mù mờ hơn )

Chẳng qua những ngọn núi lửa này, theo hắn biết cũng chỉ là những ngọn núi bình thường không hơn không kém. Thậm chí phần lớn thân của những ngọn núi lửa này có thể được coi là nhỏ. Vậy mà ngọn núi hình tròn trước mắt hoàn toàn ngược lại với những gì Thẩm Thạch đọc từ sách cổ. Chẳng qua Thiên Địa to lớn thiếu gì điều kì lạ? Huống hồ bên trong Vấn Thiên Bí Cảnh quỷ dị, huyền ảo khó lường. Nghĩ như thế, Thẩm Thạch dần dần bình tâm trở lại.

Ở địa phương này, có gì là không thể cơ chứ?

Dù là như vậy, khi nhìn ngọn núi hình tròn to sừng sững, da đầu Thẩm Thạch cũng không khỏi tê tê. Nếu ngọn núi này thực sự do núi lửa phun trào mà hình thành, thế thì đợt núi lửa năm ấy kinh khủng đến mức nào? Sợ rằng đủ để hủy thiên diệt địa rồi.

Tiếp tục bay về phía trước.

Tuy trước mắt vẫn chỉ là cự sơn đáng sợ như trước, nhưng trong lòng Thẩm Thạch lại ngày càng phiền muộn. Từ khi tìm thấy Sơn Lang đến nay đã một ngày hơn, vậy mà hắn vẫn chưa phát hiện ra tung tích của lão tộc trưởng Huyết Nha, cũng không thấy bóng dáng hai tên tu sĩ Nhân tộc theo lời kể của Sơn Lang.

Nói thực lòng, đối với việc tìm thấy tộc trưởng Huyết Nha, nội tâm Thẩm Thạch sớm đã không ôm hi vọng quá lớn. Lão ấy tuổi già sức yếu, nghe nói mang theo bảo bối cái gì đó của bộ tộc bị hai tên tu sĩ Nhân Tộc đuổi giết. Thẩm Thạch nghĩ thế nào cũng e rằng lão khó may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.

Vừa nghĩ đến bộ tộc Huyết Nha sẽ không còn một ai sống sót, nội tâm Thẩm Thạch có chút không dễ chịu, sắc mặt hiện lên vài phần âm trầm.

Cứ bay như thế được nửa canh giờ. Ngọn núi này to lớn đến kinh người, Thẩm Thạch thoáng sợ hãi, e rằng mình chưa bay được một phần ba quãng đường. Ngay lúc ấy, Tiểu Hắc trong lòng hắn đột nhiên ngẩng đầu, cơ hồ cùng lúc, Thẩm Thạch phát hiện ra điều gì đó, mục quang chăm chú nhìn vào một nơi phía xa.

Phía sau một thân núi rất xa lọt vào tầm mắt hắn truyền đến tràng tiếng rít gào sắc nhọn. Ngay sau đó, kiếm quang phóng lên trời. Cả thân núi lóe sáng rồi chợt biến mất.

Thân thể Thẩm Thạch khẽ chấn động. Kiếm quang kia hiển nhiên xuất phất từ một kiện Linh Khí pháp bảo. Phía trước có người đang kịch liệt giao đấu, thúc động pháp bảo. Có thể sử dụng Linh Khí pháp bảo, ngoại trừ đệ tử tứ đại môn phái tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, Thẩm Thạch không nghĩ ra được người nào khác.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thạch không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Hắn lập tức giảm tốc độ, đồng thời khống chế Khuynh Tuyết Kiếm hạ thấp xuống, bay đến phương hướng gần đấy. Hắn dựa vào những cự thạch to lớn nhấp nhô che giấu hành tung, cẩn thận tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh giao đấu.

Cuộc chiến phía trước tựa hồ có chút kịch liệt. Kiếm quang lập lòe, tỏa sáng liên tục. Tựa hồ hai bên giao đấu đến mức người sống kẻ chết. Thẩm Thạch e sợ kinh động đến bọn họn, dứt khoát đáp xuống tại một nơi gần đó, mượn thế núi có các tảng đá lớn để yểm hộ tìm một khe hỡ núp vào quan sát.

Cùng lúc đó, Thẩm Thạch cảm thấy nghi hoặc, không lẽ ngoài hai tên đệ tử Nguyên Thủy Môn kia còn có thêm người khác ở chỗ này sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao phía trước lại xảy ra cuộc chiến?

Cách mặt đất chừng bốn mươi trượng, thân núi đột ngột nhô ra một vách đá do mấy tảng đá lớn nằm cùng một chỗ, hắn ngồi chỗ này ẩn thân kỹ càng, sau đó nhìn xuống phía dưới mặt đất, đập vào trong mắt là hình ảnh hai tu sĩ đang chiến đấu kịch liệt. Thẩm Thạch chú ý nhìn kỹ thì nhận ra một trong hai người bất ngờ lại là Tống Phi.

Lúc này, trên mặt Tống Phi lộ vẻ tức giận, tay huy động linh kiếm phát ra hào quang bắn đi bốn phía, rõ ràng sức lực và chiêu thức đã phát huy đến cực điểm. Nhìn qua thì thấy thanh thế cũng không nhỏ, chỉ là rất nhanh Thẩm Thạch phát hiện trên người gã có vài chỗ rỉ máu ướt sũng, trừ tay phải cầm kiếm thì cử động của tay trái có vẻ không được tự nhiên, hình như đã bị thương. Chính vì vậy mà mặc dù hai bên đấu pháp kịch liệt nhưng Thẩm Thạch cảm nhận rõ Tống Phi đang dần dần rơi xuống hạ phong.

Đối với Tống Phi, từ trước đến nay Thẩm Thạch không có cảm tình gì, đó là chưa kể trước kia trên Thiên Hồng Thành hai bên còn xảy ra xung đột, hắn còn tự mình đánh Tống Phi một trận. Do đó, tất nhiên lúc này hắn cũng sẽ không có chút thương cảm nào đối với gã.

Tiếp tục, ánh mắt Thẩm Thạch rơi lên trên người đối thủ của Tống Phi, diện mạo nam tử này bình thường nhưng sắc mặt lại lộ ra một tia kiêu ngạo, so với kẻ có xuất thân thế gia như Tống Phi, y còn tỏ ra kiêu ngạo hơn vài phần. Có điều, so với Tống Phi thì có vẻ thực lực của hắn cao hơn một bậc, miệng y thường trực nụ cười lạnh, từ từ đè ép đối thủ.

Đột nhiên, không biết do sợ hãi hay tức giận mà Tống Phi phẫn nộ quát một tiếng: “Cổ Tử Đằng, ngươi quả thực muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?”

Nghe vậy, Thẩm Thạch khẽ giật mình, lúc trước tại khu vực có nhiều hạp cốc, Tôn Hằng đã từng nói qua chuyện mấy tên đệ tử Nguyên Thủy Môn cùng tụ họp một chỗ, ngoài Trần Hoài Nghĩa thì còn có Tống Phi và Cổ Tử Đằng. Có điều hai người này không phải là bạn đồng hành sao, hơn nữa, phán đoán tình hình gần đây thì rất có thể hai kẻ này liên thủ gây ra thảm án, tàn sát toàn bộ bộ tộc Huyết Nha. Nhưng vì sao đến nơi này lại quay ra giết lẫn nhau chứ?

Hơn nữa càng đấu càng khốc liệt, xem ra không hề có ý nương tay đối phương.

Bị Tống Phi tức giận quát mắng, thần sắc Cổ Tử Đăng không thay đổi, cười nhạt một tiếng rồi tiện tay chém một kiếm về phía Tống Phi khiến gã phải chật vật tránh né. Sau đó, y cười dài, nhếch miệng nói: “Muốn trách thì ngươi nên tự trách mình không có mắt dám cùng ta đoạt bảo.”

Tống Phi cả giận nói: "Thối lắm, trên đường đi, không phải chuyện gì ta và người đều cùng làm sao, kể cả đuổi theo bảo vật kia, dựa vào cái gì mà ngươi muốn độc chiếm một mình?”

Cổ Tử Đằng cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ dựa vào đạo hạnh của ta cao hơn ngươi được không?”

Tống Phi nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Ngươi chớ quên, trong môn, thế lực Tống gia chúng ta mạnh hơn vài phần so với Cổ gia của ngươi, đến lúc ra ngoài ngươi sẽ phải hối hận!”

Sắc mặt Cổ Tử Đằng lạnh lùng, nói: “Nếu ta đã ra tay động thủ thì ngươi nghĩ còn có cơ hội ra ngoài sao?”

Sắc mặt Tống Phi tái nhợt, thân người khẽ động như muốn rời khỏi nơi này nhưng không biết tại sao, ánh mắt gã nhìn vào một chỗ gần đó, khuôn mặt trở nên cứng rắn như có vài phần không nỡ.

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, nhìn qua chỗ đó, mắt vừa liếc đến thì lập tức giật mình, dưới bóng một khối nham thạch cách chỗ đánh nhau không xa có một lão đầu(*) nằm cuộn tròn trên mặt đất, thân người đầu trâu, là lão Tộc trưởng bộ tộc Huyết Nha.

(*) Lão đầu: Cụ già.

Chỉ là lúc này bộ dáng lão Tộc trưởng đang sống dở chết dở, lão nằm trên mặt đất liên tục thở hổn hển, ánh mắt vô thần lộ vẻ tuyệt vọng. Sau một khắc, Thẩm Thạch thấy hai tay của lão ôm ngang ngực, hình như đang giữ một vật màu đen, không rõ là vật gì, có lẽ... là bảo vật từ xa xưa do tổ tiên của bộ tộc Huyết Nha truyền lại?

Nhìn hành động của Tống Phi và Cổ Tử Đằng thì có vẻ hai tên này liên tục truy tung đến đây thì bắt được lão Tộc trưởng nhưng vì tranh đoạt bảo vật mà xảy ra nội chiến, đánh nhau đến ta sống ngươi chết.

Nhìn bộ dáng lão Tộc trưởng Huyết Nha thê thảm, sắc mặt Thẩm Thạch trầm xuống rồi hít sâu một hơi, đang ngồi dưới đất, tay chống xuống định đứng dậy bước ra ngoài thì hắn cảm thấy có gì đó nên cúi đầu nhìn mặt đất dưới tay mình.

Mặt đất có thành phần là cát đá thô to và khô ráo có màu vàng đỏ, truyền đến tay hắn một cỗ khí tức nào đó khó hiểu. Thẩm Thạch khẽ phủi cát đất, tại chỗ đó lờ mờ phát ra một quầng sáng màu vàng.

Nằm dưới lớp đất cát, trải qua không biết bao nhiêu gió sương, năm tháng, cuối cùng quầng sáng này mới chậm rãi nhô khỏi mặt đất, chiếu sáng một khoảng đất nhỏ.

Cảm nhận rõ một cỗ khí tức quen thuộc từ trong mặt đất phát ra, lông mày Thẩm Thạch khẽ nhíu, ngồi xuống xem xét, nhất thời không để ý đến trận kịch đấu ngoài kia, dùng sức phủi lớp đất cát.

Phủi xong, quầng sáng màu vàng càng trở nên rõ ràng hơn, từ từ hiện ra trước mắt Thẩm Thạch là một vật có hình dạng dài và mảnh.

Sau khi thấy rõ vật kia, trong giây lát, hơi thở Thẩm Thạch vô thức ngừng lại.

Là một trương Phù lục, một trương Phù lục mà hắn chưa bao giờ thấy qua.

Một trương Phù lục mà theo trí nhớ của hắn chưa bao giờ hiện thế mà chỉ có trong truyền thuyết, Kim sắc Phù lục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv