Đi lại trong cánh rừng mưa nguyên thủy rập rạp mà ẩm ướt lại cực kì rộng lớn này, Thẩm Thạch rất nhanh liền có cảm giác "rời xa trần thế". Không biết là bởi vì có rất ít tu sĩ nhân tộc qua lại ở nơi hẻo lánh này, hay là vì cánh rừng mưa này quá mức bao la mà đi lâu như vậy, Thẩm Thạch vẫn chưa thấy một bóng người nào..
Có vẻ trong cái rừng nhiệt đới lớn như vậy, chỉ còn lại một mình hắn đơn độc tiến về phía trước.
Bầu trời đổ mưa không ngừng nhưng đã bị cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu che chắn hơn phân nữa, tuy nhiên khi đi qua một vài nơi thưa thớt lá thì vẫn có thể thấy được trận mưa bụi trên bầu trời âm u kia. Xung quanh tĩnh lặng, tiếp tục tiến về phía trước, âm thanh từ bước chân của Thẩm Thạch dường như đã nhanh chóng hóa thành một phần của khu rừng này.
Con đường bên dưới đã càng ngày càng hẹp, cỏ dại ven đường dường như vì sự sinh tồn của mình mà hướng tới phía trung tâm mà mọc, giành giật một chút không gian sống không dễ gì có được kia, nhưng con đường nhỏ này cũng làm cho người khác cảm thấy kỳ quái, nó giống như có sinh mạng riêng, không cam lòng chết đuối trong cái đại dương màu lục này mà là tiếp tục kiên trì kéo dài về phía trước.
Tuy rằng nhỏ hẹp, lầy lội, gập ghềnh khó đi, nhưng nó vẫn tồn tại.
Từ quan điểm này, chứng tỏ con đường này vẫn có người sử dụng để đi lại. Phía sâu trong rừng rậm truyền về tiếng nước chảy, tuy rằng đây là rừng rậm nhiệt đới, mặc dù không thiếu nước thậm chí còn muốn ngập lụt, nhưng tiếng nước kia so với âm thanh nho nhỏ của cơn mưa xung quanh thì vẫn vang dội hơn nhiều. Thẩm Thạch chú ý lắng nghe, cảm giác đó có thể là thượng nguồn của một con suối nhỏ trong rừng.
Từ lúc đặt chân vào khu rừng nhiệt đới cho đến bây giờ, hắn chưa từng gặp gỡ bất kỳ con Yêu thú nào, bao gồm một vài sinh vật đầy uy hiếp chỉ nghe kể trong truyền thuyết, đều chưa từng thấy. Đương nhiên, có khả năng là hắn vẫn chỉ ở quanh khu vực bìa rừng, có thể những tu sĩ khi xưa thường xuyên tới khu vực này loại trừ hết các mối nguy hiểm tồn tại .
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Thẩm Thạch vẫn không lơ là cảnh giác, kinh nghiệm trong việc thường xuyên ma luyện nơi dã ngoại nhiều năm qua đã sớm chứng minh, nếu buông lỏng cảnh giác ở những khu vực nguy hiểm này, liền có thể cho ngươi đi chầu ông bà bất cứ lúc nào.
Con đường nhỏ dưới chân đang thấp thoáng dưới đám cây cỏ xanh rì, thoạt nhìn kéo dài về phía trước chính là chỗ có tiếng nước truyền đến, Thẩm Thạch nhìn chung quanh, sau đó đi thẳng về trước.
Ánh sáng xuyên qua những khe hở cành chiếu xuống, chiếu sáng con đường nhỏ quanh co này, sau khi bước tới tầm hai mươi trượng, trước mắt Thẩm Thạch bỗng nhiên sáng sủa, xuất hiện một dòng suối rừng chảy qua trước mặt hắn. Nước suối trong veo nhưng chảy hơi xiết, mặt nước rộng chừng một trượng, đá rất nhiều, dòng nước trùng kích vào đá làm văng lên những bọt nước màu trắng, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Ở bên bờ suối, dòng suối này đã đem cánh rừng chia làm hai, ở giữa này có thể nhìn thấy bầu trời Nhất Tuyến, mưa rơi ào ạt, im lặng hòa vào dòng nước. Đây là điểm cuối con đường, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy rừng cây rậm rạp tươi tốt bên bờ suối đối diện mà lại không thấy bất cứ con đường nào.
Thẩm Thạch nhíu mày, trực giác của hắn cho thấy nếu vượt qua dòng suối nhỏ này tiến về phía bên kia rừng rậm, bản thân hắn thật sự sẽ gặp phiền toái, nhưng đã đến được đây cũng không thể nào dễ dàng quay đầu lại. Hắn ngẩng nhìn về phía thượng nguồn, chỉ thấy một cái cây khô hơn mười trượng ở thượng du, thân cây vắt ngang một nửa trên dòng suối, còn ở hạ du lại không thấy bất kì nơi nào có loại cầu bằng cây này nhưng lại có vài khối đá lớn lẻ tẻ lộ ra trên mặt nước.
Thẩm Thạch thoáng suy nghĩ, vẫn quyết định đi về phía thượng nguồn, bước trên cái cây khô đã bị nước suối thấm lâu ngày làm mọc lên không ít rêu xanh. Tại thời điểm hắn vượt qua dòng suối, bầu trời trên đỉnh đầu chợt truyền tới một tiếng sấm, một đạo thiểm điện xuyên thẳng qua mây, sấm sét vang dội, không biết đã bổ xuống nơi nào rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại bầu trời, sau đó nhảy qua dòng suối, đi vào rừng mưa rậm rạp nơi không xuất hiện lấy một con đường nào.
※※※
“Oành”
Một ánh sáng vàng kim rực rỡ phóng thẳng lên trời, phảng phất như thanh kiếm đâm thủng bầu trời xám xịt, nhưng lúc này bên trong quang mang lưu chuyển đó, lại một lần nữa hiện ra một thân ảnh, xen lẫn một vài tiếng gầm gừ cùng gào thét hí..iii, mang theo sự điên cuồng, căm hận cùng tuyệt vọng.
Ánh sáng vàng kim nhanh chóng tán đi, khí tức mang theo mùi vị cổ xưa cũng lập tức tiêu tán, lập tức đám người bên trong hào quang đều hiện ra, bỗng chốc xuất hiện một đám lớn Yêu tộc . Chỉ là tình huống nơi này có chút không giống thường lệ, lúc này bộ lạc Yêu tộc xuất hiện như một món thập cẩm, liếc mắt đếm liền có hơn mười cái tộc quần, Hổ, Báo, Ưng, Sói, Cáo, Vượn, Heo, vân vân…, đều có, tuy nhiên chỉ đứng ngoài rìa.
Vị trí trọng yếu nằm ở giữa nhóm Yêu tộc to lớn này chính là một đám Xà tộc mình người đuôi rắn.
Từ hiện trạng về nơi đứng của các tộc, có thể thấy được sự khác biệt, có quy luật rõ ràng, nhưng bây giờ lại truyền đến một trận bạo động của đám người đang đứng trên thượng cổ Truyền tống pháp trận, tiếng gầm gừ không dừng, phân nửa chỗ này đều loạn hẳn lên.
Phóng mắt nhìn tới, thì chỉ thấy ở nơi đám người hỗn loạn và bạo động nhất, lại có mấy cái bóng đen đang liều mạng cắn xé những chiến sĩ Yêu tộc xung quanh, trong miệng còn phát ra tiếng gầm rú rợn tóc gáy. Khí tức tử vong và khủng bố quanh quẩn trong đám người, có thể thấy được một cái chỉ còn bộ xương khô lâu, một cái toàn thân màu đen huyết nhục hư thối tỏa mùi cương thi, cùng với ba con chó Vong Linh to như con bò cực kỳ hung ác.
Trong mắt năm quỷ thi này đều có ngọn lửa màu lục nhấp nháy, hoàn toàn không để ý bất cứ cái gì mà chỉ điên cuồng cắn xé da thịt những thi thể xung quanh kia, giống như bị kích thích bởi mùi vị huyết nhục tươi sống mà phát cuồng. Đám Yêu tộc ban đầu còn cường hãng nhưng đến bây giờ lại có chút bối rối, trong lòng dường như cực kỳ sợ hãi khi đối mặt với mấy cái thứ quỷ vật này, cho dù chiếm ưu thế về số lượng người nhưng vẫn không ngừng lùi về sau tránh né, tình cảnh mỗi lần đều cực kỳ hỗn loạn.
Trong một phút nguy cấp, bỗng nhiên có một tiếng quát thanh thúy từ tầng trời giáng xuống, một bóng người mang theo một đạo ánh sáng trắng lấp lánh sắc nhọn ầm ầm đánh tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, một con Vong Linh ác khuyển đột nhiên biến thành hai nửa, kêu thảm ngã lăn ra đất.
Gương mặt cô gái trẻ tuổi mình người thân rắn cầm trong tay thanh liêm đao sáng như tuyết cực lớn, đứng trước lũ Yêu tộc mặt lạnh lùng quát:
- Có cái gì phải gấp gáp, cũng chỉ có năm con quỷ vật mà thôi.
Một tiếng quát này trong nháy mắt chấn nhiếp toàn trường, cục diện lập tức yên ổn xuống, ngay sau đó dưới sự chỉ huy của cô gái Xà Yêu này, một đám chiến sĩ Yêu tộc cường hãn lập tức vay công, không mất bao nhiêu thời gian liền đem bốn cái quỷ vật còn lại toàn bộ giết chết.
Khí tức tử vong lạnh lẽo tràn ngập trong ngoài truyền tống trận, nhưng trong đám Yêu tộc lúc này lại không có một người nào dám lên tiếng, cô gái trẻ cầm liêm đao khổng lồ kia lạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó đong đưa đuôi rắn, tiếng về phía đám người ở giữa.
Chỗ đó có một đám chiến sĩ Xà Yêu thân hình to lớn bao quanh một vòng, trận rung chuyển bên ngoài vừa nãy dường như cũng không làm bọn hắn bối rối tí nào, giờ phút này chứng kiến nữ Xà trẻ tuổi trở lại, một vòng chiến sĩ Xà yêu liền chậm rãi lộ ra một khe hở, để nàng đi vào.
Ở nơi trung tâm được mọi người bảo vệ xung quanh, còn có bóng dáng của một người.
Một cô gái xinh đẹp, vũ mị, toàn thân phảng phất toát ra mị lực hoặc có lẽ thực lực, cực kỳ rung động. Hơn nữa, quan trọng nhất là, ngoại trừ đôi mắt kẻ dọc quỷ dị sáng ngời, trên người nàng lại không có bất kỳ chỗ nào giống điểm đặc thù của Yêu tộc, trông như một cô gái Nhân tộc bình thường.
Mà nàng đối với trận rối loạn bên ngoài coi như không thấy, chỉ là im lặng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u của Phi Hồng giới.
Xà nữ trẻ tuổi chạy đến trước mặt nàng, buông liêm đao trong tay xuống, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
- Tỷ tỷ.