Tôn Hữu ngạc nhiên nhìn con chim, hắn chưa bao giờ thấy con quái điểu nào lại có thể nói chuyện như vậy, cũng không biết đây rốt cuộc là dị chủng gì, quả là hiếm thấy. Tuy vậy con quái điểu có bộ lông vũ sặc sỡ, xinh đẹp này hiển nhiên cũng chẳng thèm để ý đến Tôn Hữu, kể cả Cố Linh Vân nó cũng chẳng buồn nhìn nhiều, chỉ tự mình đậu trên bờ vai rung rung của lão mập mà chải chuốt bộ lông, bộ dạng trông thật lười biếng.
Mà thân hình ục ịch của người đàn ông đó vẫn luôn tĩnh lặng, từ đầu đến cuối không hề quay người nhìn qua hắn. Chẳng biết tại sao, Tôn Hữu lại có cảm giác tâm tình cùa kẻ đó đang có chút trầm buồn. Tuy vậy đây cũng chẳng phải là việc Tôn Hữu quan tâm, hắn nhanh chóng tập trung chú ý vào Cố Linh Vân, vị chưởng quầy xinh đẹp xuất chúng của Thần Tiên Hội.
Khi Cố Linh Vân vừa mỉm cười hỏi thăm ý đồ đến đây của hắn thì Tôn Hữu vẫn còn hơi chần chừ, liếc nhìn nam tử không rõ thân phận kia. Như nhìn ra điều cố kỵ của hắn, Cố Linh Vân liền mỉm cười nói: “Tôn công tử không cần phải lo lắng, vị này chính là Thẩm chưởng quỹ của bỉ hội (*). Người thần thông quảng đại, tài hoa xuất chúng, lại là hảo hữu chí thân của ta, không phải là người ngoài.”
(*) Bỉ: thô tục, thấp hèn. Đây là cách tự xưng khiêm tốn, giống như bỉ nhân vậy.
Tôn Hữu nhẹ gật đầu, không quan tâm đến vị Thẩm chưởng quỹ kia nữa, liền kể cho Cố Linh Vân nghe việc Tuyết Ảnh bị bắt đi tại Thiên Hồng Thành, cuối cùng lấy ra một con dấu và một phong thư đã dán miệng đưa cho Cố Linh Vân rồi nói:
“Cố chưởng quỹ, việc này ta đã bẩm báo qua cho gia gia, đã cầu được lão nhân gia người ra mặt. Đây là ấn giám và thư gửi gắm cho Chu lão thần tiên của tổng đường quý hội, kính mong quý hội giúp chúng ta một tay trong việc này để sớm tìm được biểu muội của ta.”
Nói xong, Tôn Hữu cúi người thật sâu thi lễ một cái, thần sắc vô cùng trịnh trọng. Cố Linh Vân vội vàng tiếp nhận ấn giám và phong thư, đồng thời nâng hắn lên rồi nghiêm mặt nói: “Việc này ta cũng có nghe được, không biết mao tặc nơi nào mà lại càn rỡ như vậy? Công tử yên tâm, việc này ta sẽ làm ngay lập tức, một ngày nữa phong thư này sẽ được giao đến tận tay Chu lão thần tiên, đến lúc đó giúp đỡ như thế nào tất nhiên lão nhân gia người sẽ làm chủ.”
Tôn Hữu thở dài, vẻ mặt âu sầu lo lắng nhưng vẫn liên tục nói lời cảm tạ với Cố Linh Vân. Cố Linh Vân vừa tiễn hắn ra ngoài vừa an ủi, tới khi ra đến cửa thư phòng, nàng bỗng nhiên nhìn Tôn Hữu một cái rồi hạ giọng nói: “Tôn Hữu công tử, xin thứ cho thiếp thân nhiều lời nói một câu, với thân phận trước mắt của ngươi mà lại tận tâm tận lực làm việc cho Hứa gia như vậy liệu có khiến Tôn đại trưởng lão có vài phần khó chịu hay không?”
Tôn Hữu trầm mặc một lát rồi chắp tay nói với Cố Linh Vân: “Đa tạ Cố chưởng quỹ đã nhắc nhở, chẳng qua hai nhà Tôn, Hứa đối với ta đều là huyết mạch chí thân, trong lúc nguy cấp cũng không thể để ý được quá nhiều. Hơn nữa…” Hắn chỉ ngừng chốc lát rồi nói tiếp: “Gia gia lão nhân gia chính là người có lòng dạ rộng rãi, hiểu rõ tình đời, nếu không người cũng không đưa cho ta ấn giám cùng phong thư này.”
Cố Linh Vân mỉm cười, gật đầu nói: “Nói cũng phải, công tử đi thong thả, ta không tiễn nữa.”
Tôn Hữu gật gật đầu, nhanh chóng bước đi. Cố Linh Vân nhìn theo bóng lưng đang đi xa dần của người trẻ tuổi này một lúc rồi xoay người đi vào trong thư phòng, tiện tay cài cửa ra vào lại, sau đó lại đi về phía chiếc bàn viết lớn rồi kéo một sợi dây thừng bí mật ở mặt đất dưới góc bàn, sau đó mới xoay người nhìn về phía nam tử béo mập vẫn luôn quay lưng lại phía này, mỉm cười nói:
“Thẩm chưởng quỹ, ngươi thấy việc này thế nào?”
Thân thể của lão béo kia liền nhúc nhích, lão xoay người lại, khuôn mặt bình tĩnh, chính là người phụ thân đã thất lạc nhiều năm của Thẩm Thạch – Thẩm Thái. Chỉ thấy lúc này sắc mặt của hắn hơi buồn bực, lông mày khẽ cau lại như đang có tâm sự trong lòng, nhưng nói chung khí sắc tinh thần vẫn coi như còn tạm được. Lão tùy ý đi đến rồi ngồi xuống trên chiếc ghế tựa sau cái bàn lớn kia, thản nhiên nói:
“Vị Tôn công tử này làm một được hai, là kẻ có thể làm đại sự.”
Cố Linh Vân “A” lên một tiếng, trông có vẻ tò mò, cười hỏi: “ Sao lại thế?”
Sắc mặt của Thẩm Thái vẫn hoàn toàn bình tĩnh, lão mở miệng đáp: “ Từ Tứ Chính đại hội cho đến giờ, địa vị của Tôn Hữu trong Lăng Tiêu Tông đi lên thẳng tắp, trong Tôn gia cũng đã vượt qua Tôn Hằng trở thành đệ nhất nhân trong đám đệ tử đời thứ ba mà không ai có thể chối cãi được. Tuy vậy từ đó đến nay quan hệ của hắn và Hứa gia trái lại lại xa cách hơn một chút, mà qua việc hắn chạy vạy vì Hứa gia lần này, bất kể thành bại thế nào thì Tôn Hữu vẫn sẽ được Hứa gia coi trọng một lần nữa.”
Cố Linh Vân liền chen vào: “Tôn Minh Dương làm sao nguyện ý cho hắn thân cận cùng Hứa gia chứ?”
Thâm Thái hơi mỉm cười, đáp: “Thực ra trong lòng ngươi đã nghĩ ra từ lâu, cần gì phải hỏi ta chứ?”
Cố Linh Vân mỉm cười nói: “ Sao vậy, hỏi ngươi một chút cũng không được sao?”
Thẩm Thái nói: “Chỉ nhìn vào việc Tôn Minh Dương đáp ứng lời thỉnh cầu của Tôn Hữu mà ra mặt nhờ bản hội hỗ trợ đã có thể biết rõ thái độ của vị Đại chân nhân này. Ta đoán lúc gặp Tôn Minh Dương, tên Tôn Hữu đó nhất định không lảm nhảm khẩn cầu tình thân huyết mạch gì gì cả mà chỉ nói rằng qua việc lần này, sau này khi hắn muốn tiến một bước lên cao hơn thì Hứa gia sẽ kiên định mà đứng bên cạnh hắn.
Cố Linh Vân vỗ tay cười khẽ, trên mặt lộ ra vài phần tán thưởng, vừa muốn nói gì thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa, bên ngoài cửa có một giọng nói kính cẩn truyền vào: “Chưởng quầy, người kêu ta có việc gì thế?”
Cố Linh Vân cầm lấy ấn giám và phong thư của Tôn Hữu rồi đi tới cửa, giao cho người nam tử kia và nói: “Sử dụng thông đạo nhanh nhất đưa hai thứ này đến tận tay Chu lão thần tiên tại Thiên Hồng thành.”
Sắc mặt của nam tử kia nghiêm lại như đã hiểu ra chuyện gì, liền nặng nề gật đầu một cái, sau đó không hề trì hoãn chút nào mà ngay lập tức quay người rời đi. Cố Linh Vân nhẹ nhàng thở ra rồi quay trở lại thư phòng, ngồi cách Thẩm Thái một tủ sách, cười nói:
“Ngươi vừa mới nói là Tôn Hữu muốn tiến thêm một bước nữa?”
“Lăng Tiêu Tông là danh môn đại phái bực nào, truyền thừa vạn năm như vậy trong tông môn không biết có bao nhiêu phe phái xích mích với nhau, trong đó hiển hách nhất ở bên ngoài đương nhiên là những thế gia tại Lưu Vân Thành mấy năm nay, đặc biệt là tứ đại thế gia cầm đầu. Hiện tại trong Tứ gia thì Hậu gia đã bị diệt, Chung gia đã lụn bại, có thể tranh đấu cùng Tôn gia lâu dại, lại có thế lực không nhỏ trong tông môn thì chỉ có Hứa gia mà thôi. Nếu Tôn Hữu được hai nhà này cùng coi trọng, sau này trưởng lão hai nhà Tôn, Hứa đều ra mặt thì rất nhiều thế gia trong Lưu Vân thành sẽ thuận thế mà theo, kể từ đó, sau này thanh thế của hắn sẽ leo lên tới đỉnh, không còn ai dám khinh thường hắn nữa.”
Cố Linh Vân cười, gật đầu nói: “Đúng là giống hệt với suy nghĩ của ta. Lại nói tiếp, vị Tôn Hữu công thử này chính là hảo hữu chí thân với con trai của ngươi Thẩm Thạch, nếu sau này có thành tựu thì cũng là chuyện tốt đối với lệnh công tử.”
Thẩm Thái trầm mặc một hồi những vẫn chẳng nói lời nào, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Ánh mắt của Cố Linh Vân chớp động, nàng nhìn vào ánh mắt có vài phần phức tạp của Thẩm Thái, vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức, Thẩm Thạch có thể tự chăm sóc bản thân được tốt.”
Sắc mặt của Thẩm Thái lại càng ảm đạm hơn, lão thấp giọng nói: “Ta sai rồi, sớm biết như vậy lúc trước ta đã đi gặp hắn, giờ hối hận thì cũng đã muộn.”
Cố Linh Vân còn muốn nói điều gì thì bỗng nhiên ngoài cửa thư phòng lại có tiếng bước chân truyền tới, sau đó tiếng gõ cửa liền vang lên. Cố Linh Vân nhướng mày, sắc mặt lại lạnh lẽo thêm vài phần. Nàng hỏi: “Có chuyện gì?”
Thanh âm của nàng có chút lạnh lùng, giống như có vài phần khó chịu. Người ngoài cửa hiển nhiên bình thường cũng có vài phần kính sợ với vị mỹ nhân chưởng quầy này, nghe thấy vậy liền dừng lại một chút rồi mới thấp giọng nói: “Bẩm báo chưởng quầy, phía tổng hội gửi tin nhanh cho người.”
“Hả?” Cố Linh Vân ngơ ngác một chút, lộ ra vẻ không ngờ tới, liền đi ra ngoài cửa nhận lấy phong thư rồi vẫy tay cho người kia lui xuống, sau đó lập tức mở ra nhìn qua một lần, sắc mặt liền biến đổi nhanh chóng. Nàng ngẩng đầu lên sang nhìn Thẩm Thái.
Thẩm Thái hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Linh Vân chậm rãi đi tới, trầm ngâm một lát rồi nhìn Thẩm Thái đáp: “Trên tin này nói là có người thấy minh bài mà ta đưa cho Thẩm Thạch trước kia xuất hiện.”
Vẻ mặt của Thẩm Thái biến đổi, lão lập tức đứng dậy. Vẻ trầm tĩnh ung dung ngày thường cũng chỉ khi động đến người nhi tử này mới hoàn toàn biến mất. Lão vội la lên: “Ở đâu?”
Cố Linh Vân nhìn thoáng qua giấy viết thư rồi nhíu mày nói: “ Hắc Mộc thành ở Lam châu.”
Trong thư phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, hai người liếc nhìn lẫn nhau một cái, tựa hồ như cùng lúc thấy được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì. Thẩm Thái trầm mặc yên lặng, còn Cố Linh Vân thì khe khẽ thở dài, nói:
“Lam châu sao… Chỉ cách Tây Lô thành ở Âm châu một khoảng ngắn.”
( Tiêu Đỉnh: Mọi người cho ta chút thời gian, ta vừa mới thay đổi một chút, quả thật không thể đi xuống như vậy. Tháng sau ta sẽ lại thay đổi hoàn toàn được không…)