Bạch hồ giật mình một cái, nhảy lùi về phía sau vài bước, sau đó cẩn thận quan sát Thẩm Thạch, ánh mắt lướt qua vài tia nghi hoặc.
Thẩm Thạch cười cười, tâm tình chẳng hiểu vì sao lại tốt hẳn lên, chỉ về Phi Tuyết thành xa xa, hướng về phía Bạch Hồ: “Ta muốn vào thành, trong đó đều toàn là người, ngươi cũng muốn đi theo sao?”
Bạch Hồ nhìn theo phương hướng hắn chỉ tay, bắt đầu có chút do dự, trong miệng kêu lên ô ô hai tiếng, nhấc chân lên như muốn tiến về phía trước, nhưng rồi vẫn rơi ngay tại chỗ, không có đi lên. Thẩm Thạch khẽ cười, cũng không có để ý, một đoạn đường trên cánh đồng tuyết này cô tịch yên tĩnh bước đi, nhờ có bạch hồ đi theo đúng là có thêm vài phần ấm áp, cũng khiến hắn bớt đi vài phần khổ sở.
Chỉ là nhân sinh vốn không có yến hội vô tận, huống chi bèo nước gặp nhau, huống chi nhân thú dị đường?
Hắn hướng Bạch Hồ vẫy vẫy tay, coi như là tạm biệt, sau đó xoay người đi về Phi Tuyết thành. Bạch Hồ nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch, có vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà nhìn về phía thành trì to lớn xa xa kia vẫn làm nó có vài phần sợ hãi, ánh mắt mặc dù có vài phần lưu luyến, nhưng vẫn chỉ đứng đó, đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Thạch càng ngày càng xa.
Nơi nó đứng vốn đã là biên giới của cánh đồng tuyết cực Bắc so với Phi Tuyết thành rồi, Bạch Hồ vốn dĩ luôn luôn sống ở sâu bên trong cánh đồng tuyết, cũng chưa bao giờ đến tận đây. Vẫn còn bông tuyết bay bay trên trời, nhưng nhìn qua đã thấy xu thế yếu hẳn đi, so với gió tuyết đầy trời bên trong cánh đồng tuyết kia vốn dĩ không thể so sánh, trên mặt đất tuyết đọng cũng rất mỏng, thậm chí vài chỗ còn còn lộ hẳn cả mặt đất.
Bạch Hồ chợt phát hiện, ở đây tất cả đều lạ lẫm đối với nó.
Nó ngẩng đầu lên trời kêu ô ô hai tiếng, bộ dáng có chút hoang mang, sau một chút, nó chợt phát hiện xa xa ở một hướng khác, có vẻ có hai bóng dáng Nhân tộc khác đang đi tới.
Trên đường đi cùng Thẩm Thạch tới đây, Bạch Hồ cũng đã quen thuộc với bóng dáng nhân tộc, sau một lát do dự, nó mang theo vài phần cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn nhịn không được, chậm rãi hướng về thân ảnh hai người kia.
Thẩm Thạch độc hành trên mặt tuyết, đi thật lâu, có thể cảm giác được sau lưng thực sự không có động tĩnh gì, chắc hẳn tuyết hồ đã không còn đi theo nữa. Trong lòng hắn lại có chút ý nghĩ thất lạc, nhưng chỉ là nhân duyên trùng hợp có chút kết giao với dã thú mà thôi, chỉ là mấy ngày đồng hành, giúp cho bản thân vượt qua quãng thời gian mất mát khi vừa rời khỏi tông môn, xem như cũng là vài phần tình nghĩa.
Nhưng mà cuối cùng vẫn là như thế.
Hắn nở một nụ cười, nghĩ thầm trước kia nuôi một con keo đần chỉ biết ăn với nằm, giờ mà lại đi nuôi dưỡng con hồ ly kia, chẳng phải là tự tìm lấy phiền toái hay sao!
Bước chân vội vã, rất nhanh đã tiếp cận của thành, ở đây tiếp giáp với cánh đồng tuyết Cực bắc, tuy khí hậu gió tuyết rét lạnh không ngớt, nhưng đã có không ít người cư trú. Nhiều người, tự nhiên là muốn kiếm ăn, cho dù là tu sĩ thì cũng như thế. Không lâu lắm Thẩm thạch có thể nhìn thấy một ít nhân ảnh, phần lớn là tán tu đi đi lại lại, một vài người còn hướng phía Thẩm thạch mà đi, nhìn qua phương hướng là muốn tiến đến cánh đồng tuyết bên kia.
Cánh đồng tuyết Cực bắc tuy hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng trên cánh đồng tuyết trắng xóa kia, đích thực là có không ít Linh tài, kẻ cả một số yêu thú sinh sống trên đó cũng rất hiếm thấy, lại chỉ có thể sản sinh ra ở nơi này, cho nên từ trước đến nay cũng không thiếu người đi vào tầm bảo.
Cũng không lâu lắm liền có hai tu sĩ đi tới, thoáng qua Thẩm Thạch.
Hai người này, một kẻ là tráng hán đã hơn ba mươi, một người trẻ tuổi có lẽ chưa đến hai mươi tuổi, khi hai bên bước qua nhau, đều liếc mắt nhìn lại. Thẩm Thạch cảm giác được trong ánh mắt hai người kia có một chút ý tứ xem xét thật kỹ, ánh mắt kia không đặc biệt ôn hòa hữu hảo, nhưng tạm thời cũng không lộ ra địch ý.
Ngược lại Thẩm Thạch không quá để ý, hắn khác với các đồng môn quanh năm tu luyện trên Kim Hồng sơn, từ trước đến nay hắn thường xuyên rời khỏi tông môn ra ngoài thám hiểm, sự tình của tán tu bên ngoài như thế này hắn đã cực kỳ hiểu rõ. Hành tẩu bên ngoài hoang vu dã ngoại kia, đều coi trời bằng vung, cái gì cũng không thể dựa, chỉ có thể dựa vào bản thân. Dưới tình huống này, tất cả tu sĩ đều nhìn người khác thập phần cảnh giác, bởi vì cũng không biết sau một khắc có thể hay không cái nhìn xem như ôn hòa vô hại kia lại đột nhiên trở nên vô tình mà chém xuống một đao, mà mục đích có lẽ bởi vì ngươi đào được một cây linh thảo hay là chỉ vô tình nhìn trúng cái túi như ý của ta.
Thậm chí ngay khi vừa mới đi qua hai tu sĩ kia, xem lại trong ánh mắt của họ, Thẩm Thạch cũng không biết nếu như bọn hắn đoán được mình là người đạo hạnh thấp kém, ánh mắt vốn dĩ chỉ để soi xét kia có lập tức biến thành sát ý?
Nhưng có lẽ do hắn một mình từ cánh đồng tuyết đi ra, hai tu sĩ kia có lẽ cũng có vài phần kiêng kị, cho nên hai bên cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, cứ như vậy thoáng qua nhau. Chỉ là hiện tại tai mắt Thẩm Thạch nhạy cảm hơn xa thường nhân, đi về phía sau vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh nói chuyện trầm trầm.
“Đại ca, ngươi nhìn . . .”
“Được rồi, không cần đa sự. Người này độc hành trên cánh đồng tuyết, không hẳn dễ trêu”
“A . . ., được rồi. Hi vọng hôm nay chúng ta vận khí tốt một chút, tìm thêm được Linh tài đổi lấy Linh tinh tu luyện.”
“Yên tâm đi, ngươi đừng nhìn cánh đồng tuyết giá lạnh, nhưng phía trên có khá nhiều thứ tốt, chỉ cần chúng ta đi sâu vào bên trong, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn . .”
Âm thanh dần dần nhỏ đi, cuối cùng không nghe thấy gì nữa, hiển nhiên hai tu sĩ kia đã đi được khá xa. Thẩm Thạch cũng không dừng lại, một đường hướng về Phi Tuyết thành.
Thẳng đến khi hắn đến cửa thành Phi Tuyết, liếc mắt nhìn tòa thành trầm hùng, nghĩ đến không lâu trước kia hắn cùng đồng môn mấy người kia cũng chính tại nơi đây hướng về cánh dồng tuyết, mới trải qua thời gian ngắn ngủi đã thay đổi long trời lở đất.
Hắn yên lặng đưa mắt nhìn, sau khoảnh khắc khe khẽ lắc đầu, liền muốn cất bước tiến lên phía trước, chỉ là lúc này thân thể hắn bỗng nhiên dừng lại, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhíu mày, lập tức xoay người, hướng về cánh đồng tuyết nhìn thật lâu.
Bông tuyết từ không trung rơi xuống, như trang giấy trắng noãn rơi trên mặt tuyết. Chỉ là dấu chân dẫm lung tung lộn xộn, không ít nơi còn lật cả nước bùn đen lên, lập tức làm cho mảnh đất này trở nên dơ bẩn.
Hai bóng người nơi đó, đang cười đùa trò chuyện.
Tráng hán kia vươn ra cánh tay lực lưỡng to gần bằng bắp đùi người thường, bàn tay nắm lấy một cái đuôi lông xù to lớn, xách lên một con hồ ly trắng, cười ha ha: “Ta đã nói mà, hôm nay vận khí quả nhiên không tệ. Loại tuyết hồ này ngày thường ở sâu bên trong cánh đồng tuyết, nơi đó yêu thú quá nhiều, với đạo hạnh của chúng ta đương nhiên không dám tiến vào. Hôm nay không ngờ mới bắt đầu lại bắt được súc sinh này.”
Người trẻ tuổi bên cạnh hắn vẻ mặt cũng hiện lên nét tươi cười, con mắt hướng về con hồ ly đang không ngừng giãy dụa trên không trung, một thân da lông đã dính không ít bùn đen trở nên dơ bẩn khó coi, cười nói: “Đại ca nói rất đúng. Bạch Hồ này dù chưa tính là yêu thú cấp cao gì, nhưng bộ lông này lại được các nữ tu Thiên Hồng thành yêu thích. Đợi ta làm thịt lột da nó, đem về Phi Tuyết thành ít nhất cũng đổi được năm mươi Linh tinh.”
Tráng hán xùy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, trừng mắt nhìn người trẻ tuổi một cái:
“Không hiểu đúng không, ngươi đúng là chưa biết hết mọi chuyện. Tuyết hồ này quan trọng là da lông phải sáng bóng như mới, một khi giết hồ ly này, Huyết Lưu không chuyển tự khắc làm màu sắc ảm đạm đi không ít, như thế không được. Ngươi nắm chắc nó, ta sẽ lột luôn da lông tuyết hồ này xuống”
Người trẻ tuổi “A” lên một tiếng, vội vàng đi tới, đồng thời cười cười: “Thì ra là thế, vẫn là đại ca kiến thức uyên bác . . .”