Bầu trời hắc ám, mây đen từng lớp từng lớp dày đặc, gió tuyết từ những đám mây kia nhẹ nhàng rơi xuống dưới tuyết nguyên bao la. Gió thổi tuyết bay, trời đất một mảnh sương mù, ngoại trừ tiếng gió thê lương, dường như không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Trên không trung tuyết nguyên, lên đến độ cao hơn mười trượng, nhiệt độ sẽ giảm xuống đột ngột, gió thổi rất mạnh, những tu sĩ phổ thông nếu phi hành trong điều kiện này sẽ rất khó kiên trì được lâu, rất nhanh sẽ bị gió tuyết trên cao đánh rớt xuống mặt đất đất.
Chẳng qua tính đến thời điểm hiện tại, Chung Thanh Trúc đã phi hành giữa không trung một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Gió tuyết vần vũ, xoay vần những bông tuyết phía sau nàng, làm cho nàng như có thêm hai đôi cánh màu trắng sau lưng. Thoạt nhìn thì nàng có vẻ như vẫn chống chọi được với hoàn cảnh khốc liệt trên bầu trời tuyết nguyên này, dù tuyết trắng tung bay đầy trời nhưng chỉ cần chúng lại gần thân thể nàng khoảng một xích thì sẽ bị một lực lượng vô hình ngăn cản lại.
Nàng phi hành trên không trung, tốc độ cũng không tính là nhanh, bởi vì nàng muốn nhìn xuống đại địa dưới chân, tỉ mỉ tìm kiếm. Nhưng bay đã lâu như vậy, mọi chỗ mà nàng nhìn thấy được, đều là một mảnh tuyết nguyên trắng xóa, không có bất kỳ cảnh sắc khác thường nào, lại càng không thể tìm được thân ảnh Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Trúc trong ánh mắt toát lên vẻ kỳ dị, nhãn quang vô cùng lo lắng, chẳng qua sâu trong tia kỳ dị ấy, tâm tình nàng dường như mang một tia khác thường lạnh lẽo như băng.
Thời gian dần trôi qua, Chung Thanh Trúc phát hiện mình dường như đã bị lạc đường.
Theo lẽ thường, nếu như không gặp bất cứ nguy hiểm gì lớn, như Vĩnh Nghiệp nhắc nhở lúc trước, bọn hắn sẽ không ngự kiếm phi hành trên tuyết nguyên này. Mà nếu như hai người bọn hắn đi bộ, thì khó có thể nhanh hơn nếu so với tốc độ của mình, nói cách khác, thời gian mình rời khỏi sơn động kia, tìm kiếm cũng đã được một vùng rất lớn, vô luận như thế nào cũng có thể tìm thấy bọn hắn mới phải.
Nhưng mà cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Chung Thanh Trúc lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn gió tuyết thê lãnh dữ tợn bay đầy trời.
Chỉ có thể giải thích, giống với Vĩnh Nghiệp phán đoán lúc trước, tại nơi lạnh lẽo này, rất dễ bị gió tuyết làm cho mê muội, làm cho bọn hắn bị lạc mất phương hướng.
Tuy cảm giác có chỗ không đúng, nhưng Chung Thanh Trúc vẫn thập phần trấn định, không hề bối rối, chỉ là trong ánh mắt của nàng vẫn còn có mấy phần lo lắng, không phải lo cho chính mình, là lo rằng Thẩm Thạch bị mất tích, sẽ không thể tìm thấy.
Không biết từ khi nào, Chung Thanh Trúc phát hiện, lòng của mình đang từ từ trở lên nguội lạnh mà không thể nghịch chuyển, cái loại lạnh lùng này từ bên trong phảng phất lộ ra ngoài, đối với mọi người cảm giác như đang tỏ ra lạnh nhạt. Mỗi khi đêm vắng, nàng đều cô độc ngồi một chỗ trong động phủ mà sợ hãi.
Nàng ngồi co lại trong một góc không ai có thể thấy, tĩnh tọa cho đến lúc bình minh.
Về sau, nàng dần dần phát hiện, chính mình kỳ thật cũng không hoàn toàn biến thành một khối băng lạnh lẽo, ở sâu trong tâm vẫn có một chút ôn hòa, một chút lo lắng bận tâm, chỉ vẻn vẹn có mấy thân ảnh có thể làm trái tim của nàng trở lên ôn nhu.
Là mẫu thân nàng.
Là Thạch Đầu.
---***---
Hư ảnh hắc xà khổng lồ ẩn hiện phía sau lưng Chung Thanh Trúc chập chờn trong hư không, chậm rãi, mang theo vài phần bướng bỉnh, lạnh lùng, nhìn xuống phiến thiên địa lạnh lẽo. Sắc mặt nàng hờ hững, thân hình ở giữa không trung dừng lại, xà mục hướng bốn phía, xa xa mà nhìn, cẩn thận tìm kiếm.
Nhưng đập vào mắt nàng vẫn là một thế giới tuyết trắng làm cho người ta nổi lên cảm giác tuyệt vọng.
Thạch Đầu, hắn cuối cùng đang ở nơi nào? Hắn có khi nào gặp chuyện không may...
Nỗi lòng vẫn luôn vô tình như băng, dường như lại một lần nữa nghĩ tới đây mà sầu lo bất an, tuy là lo lắng khổ sở vô cùng, nhưng vẫn là cái cảm giác làm cho người ta phải cảm thấy ấm áp, làm cho nàng cảm thấy mình vẫn chưa triệt để biến thành hàn băng.
Ánh mắt nàng càng phát ra vẻ sắc bén, vô luận như thế nào, cũng phải tìm ra Thạch Đầu.
Hắn... không thể chết!
Nàng trầm mặc lựa chọn lấy một hướng, sau đó bay nhanh mà đi, đón gió tuyết đầy trời, như cự xà xẹt qua phía chân trời.
Một mảnh thế giới dường như vĩnh viễn chỉ một màu trắng, người mà nàng thủy chung muốn tìm lại không hề xuất hiện, đang lúc tâm thần nàng có chút không yên, ý loạn tâm phiền, đột nhiên, xà mục Chung Thanh Trúc ngưng lại, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó sâu trong tuyết nguyên.
Chỗ đó có chút tối tăm, nhưng bóng đêm lại dường như đang lay động, không lâu sau, một đoàn bóng đen từ hướng đó nhanh chóng di chuyển về phía Chung Thanh Trúc, nàng mơ hồ chứng kiến hai luồng u hỏa màu xanh lá, đại biểu đặc thù của quỷ vật.
Tại nơi tuyết nguyên lạnh lẽo này đột nhiên xuất hiện một đầu quỷ vật cường đại.
Sắc mặt Chung Thanh Trúc lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nội tâm đối với hòa thượng Vĩnh Nghiệp có chút khinh miệt, đồng thời nghĩ lại lúc trước có nghe Thẩm Thạch nói. Hắn quả nhiên đúng, trên cực bắc tuyết nguyên này, quả thật có quỷ vật.
Thân hình quỷ vật khổng lồ kia di chuyển hết sức nhanh chóng, thoạt nhìn có chút chật vật, dường như đang muốn chạy trốn thứ gì đó. Chung Thanh Trúc có cảm giác này, nhưng cũng không rõ nguyên nhân. Nói như vậy, đầu quỷ vật này thoạt nhìn thì thực lực không tồi, nhưng mà trong lúc nó đang liều lĩnh đào tẩu mà chặn nó lại cũng không phải sự tình thông minh gì, nhưng buổi tối hôm nay, Chung Thanh Trúc dường như không muốn làm một người thông minh.
Cùng với Chung Thanh Lộ trở mặt châm biếm, không phải là sự tình mà một người thông minh nên làm; bất chấp gió tuyết nguy hiểm, một mình ra ngoài tìm kiếm Thạch Đầu, cũng không phải sự tình mà một người thông minh nên làm.
Cho lúc này, Chung Thanh Trúc lạnh lùng nhìn theo bóng đen khổng lồ kia, bỗng nhiên trực tiếp lao xuống, hắc xà giữa không trung phát ra một tiếng gào rú, gió tuyết thổi ngược, thiên địa biến sắc, nàng lắc mình một cái, xuất hiện phía trước đầu quỷ vật kia, cứng rắn chặn đường đi của nó.
- Rốnggggggggggg!
Âm thanh tràn ngập tức giận từ trong mảnh hắc ám kia phát tán ra, bóng đen dừng bước, nổi giận nhìn về hắc xà dữ tợn bướng bỉnh kia.
Hai luồng u hỏa kỳ xị màu xanh lá, trong bóng đêm hừng hực bốc cháy, nhìn chằm chằm vào thân hình cô gái nhân tộc nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Chung Thanh Trúc nhìn chằm chằm bóng đen kia, sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng thốt lên:
- Chờ một chút, ta muốn hỏi thăm ngươi một người!
- Rốnggggggggggg!
Không ngoài sở liệu, đáp lại nàng là một tiếng rống vô cùng giận dữ, quỷ vật khổng lồ này không có một chút hứng thú nói chuyện với nữ tử nhân tộc xinh đẹp này, hắc khí tăng vọt, hướng Chung Thanh Trúc vọt tới.
Ánh mắt Chung Thanh Trúc khẽ ngưng tụ lại, hư ảnh hắc xà sau lưng nàng đại thịnh, hai đạo dị quang trong xà mục bắn ra. Nếu như không chịu nói chuyện, vậy liền đánh thôi, dù sao cũng đỡ hơn tìm kiếm chung quanh hy vọng mong manh, thực sự thì cảm giác như sắp nổi điên vậy.
Chẳng qua lúc đó, vô luận bóng đen kia, hay là Chung Thanh Trúc, động tác đều đột nhiên cứng đờ, dường như cảm ứng được gìđó, quay đầu hướng về phương xa nhìn lại.
Hướng này, là hướng mà quỷ vật này chạy tới từ đó .
Ở một nơi thập phần xa xôi bên ngoài tuyết nguyên, bầu trời dày đặc mây đen, bỗng có một cột sáng chói mắt xuất hiện. Giống như một thanh lợi kiếm, nó đâm thẳng lên bầu trời, tạo thành một lỗ thủng lớn trên màn mây đen, gió cuốn mây tan, điên cuồng cuồn cuộn, làm nổi bật ánh sáng chói lọi kia, cột sáng sừng sững, hùng vĩ vô cùng nối liền thiên địa.
==================
Thanh Trúc bay giữa trời đêm
Cự nhân trốn chạy báo điềm không may
Chặn đầu hỏi chuyện một hai
Kiếm quang bạo phát bên ngoài tuyết nguyên.