Khi vượt qua lưng chừng núi , địa thế của Tuyết Long Sơn lập tức biến đổi, từ một sườn núi phủ đầy tuyết chuyển sang những dãy núi lớn nhỏ liên miên trập trùng, tuỳ thời có thể thấy được những khe núi, sơn cốc. Gió núi cũng thay đổi rất nhiều, từ xa xa truyền lại từng tràng âm thanh thê lương.
Đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy sơn mạch dường như bị bao phủ trong lớp sương mù, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của vài ngọn núi cao lớn mà thôi, dựa theo lời Vĩnh Nghiệp thì khi tiến vào sâu bên trong Tuyết Long Sơn gió tuyết sẽ lại nổi lên, sở dĩ nơi đây không thể nhìn rõ được cảnh vật là do phía trước đang có bão tuyết rất lớn. Bắt đầu từ khoảng giữa này của Tuyết Long Sơn thì uy lực hiếm thấy trên đời của vùng cực bắc Tuyết nguyên mới chính thức hiển lộ ra.
“Ô…”
Từ một nơi xa nào đó đột nhiên vang lên một hồi âm thanh quái dị trong đó còn mang theo một chút gào thét thống khổ, làm cho người nghe phải kinh tâm động phách, cả đoàn đều dừng bước mà nhìn về phía mấy ngọn núi xa xa.
Nhưng trong gió tuyết, sương mù nên hình bóng ngọn núi mờ mờ, mọi thứ đều không nhìn thấy rõ lắm.
Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm về hướng đó một hồi, rồi lại nhìn xuống chân mình, chỉ thấy Tiểu Hắc vốn thập phần hoạt bát, hiếu động trên đường đi vậy mà lúc này đã đứng sát chân mình, giẫm giẫm lên tuyết cũng nhìn chằm chằm về hướng đó, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lát Tiểu Hắc trư cũng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thạch, nên không xem nữa ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân.
Ánh mắt của một người một heo giao nhau nơi không trung, Thẩm Thạch im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống kéo Tiểu Hắc lại gần rồi lấy tay vuốt ve trên đỉnh đầu nó rồi nhỏ giọng nói bên tai Tiểu Hắc một câu không ai nghe được.
Tiểu Hắc vẫn lẳng lặng đứng đó, chẳng có phản ứng gì nhiều nhưng một lát sau dùng đầu cọ nhẹ vào chân Thẩm Thạch.
Cam Trạch đi đến bên cạnh nhìn Tiểu Hắc cùng Thẩm Thạch một chút rồi cười nói: “Thẩm sư đệ, xem ra tình cảm của đệ cùng Tiểu Hắc trư này thật tốt.”
Thẩm Thạch đứng lên vui vẻ gật đầu nói: “Nuôi nó đã lâu rồi, vẫn luôn cùng nhau ở một chỗ.”
Cam Trạch gật gật đầu cũng không nói gì thêm, Vĩnh Nghiệp ở phía trước quay đầu lại bảo mọi người tiếp tục lên đường. Tôn Hữu ở sau có chút tò mò liền hỏi:” Vĩnh Nghiệp sư huynh đằng trước có tiếng kêu kì quái là của yêu thú gì vậy?”
Vĩnh Nghiệp suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Ta đây cũng không biết. Con đường này lúc trước ta đã đi qua không biết bao nhiêu lần, một ít yêu thú thông thường trên núi ta có thể nhận ra nhưng âm thanh vừa rồi đúng là lần đầu tiên ta nghe thấy. Chẳng qua là yêu thú trong Tuyết Long Sơn phần đông tập trung ở một khu vực mà nơi đó chúng ta không đi qua cho nên không nhận ra yêu thú này cũng không tính là kì quái.”
Mọi người nghe xong cũng không ai nói gì, dù sao ở đây ngoại trừ Vĩnh Nghiệp thì mọi người đều là lần đầu tiên đến, mọi thứ trước hết đều nghe từ Vĩnh Nghiệp. Chỉ là phía trước không biết có ẩn giấu yêu thú gì, thứ mà mọi người không biết rõ, loại cảm giác này khiến cho người ta không thoải mái, nên cả đội ngũ không ai nói chuyện nữa, cứ như vậy trầm mặc mà đi về phía trước.
Đi được vài bước thì Chung Thanh Lộ đưa tay ra phía trước quơ quơ sau đó nhỏ giọng nói:
“Tuyết, hình như là đã lớn hơn…”
Không lâu sau Vĩnh Nghiệp cảm giác được bầu không khí vi diệu, y suy nghĩ lại lời nói của mình vừa rồi cảm thấy có chút không ổn, liền quay đầu lại cười nói: “Lời nói vừa rồi của tiểu tăng quả là có chút không rõ ràng, mọi người không nên quá lo lắng. Bên trong Tuyết Long Sơn tuy nhiều yêu thú, thậm chí có một ít yêu thú lợi hại không biết tên nhưng chỉ cần chúng ta đi theo con đường này thì sẽ không gặp phải yêu thú cường đại đâu.”
Chung Thanh Lộ bên cạnh cười khúc khích, nàng chỉ vào Vĩnh Nghiệp nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, lúc trước huynh cũng nói lời này, kết quả là vừa nói xong thì bị một con Tuyết Sơn Hắc Hồ xông vào người.”
Tôn Hữu, Thẩm Thạch ở bên cũng nở nụ cười, Vĩnh Nghiệp cũng lắc đầu cười nói: “Chung sư muội, muội đừng có giễu cợt…”
“Rống!” Vĩnh Nghiệp còn chưa dứt lời, hai bên con đường nhỏ đột nhiên xông ra mấy cái bóng đen, điên cuồng kêu gào, vọt tới phía trước, lập tức đẩy Vĩnh Nghiệp đang đứng đầu đội ngũ ngã nhào kèm theo đó là những âm thanh chói tai kịch liệt vang lên, những móng vuốt sắc nhọn xé toạt tăng bào của Vĩnh Nghiệp thành những lỗ lớn, thân thể của y giờ phút này cũng nằm bên dưới những con yêu thú này.
Cả đám người Lăng Tiêu Tông đều ngây người, kể cả ngón tay đang giơ lên của Chung Thanh Lộ cũng quên buông xuống, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, trong đầu lúc này là một mảnh trống rỗng.
Một lúc sau tiếng rống kia đột nhiên làm cho tất cả bừng tỉnh, mọi người kích động, rồi bối rối tiếng hô quát liên tiếp vang lên, pháp bảo binh khí vung lên đâm nát trăm ngàn hoa tuyết, mấy khổi hoả cầu xẹt qua cộng thêm vài đạo băng tiễn âm độc khó có thể phát hiện, sưu sưu sưu từng tiếng vang lên hướng đến phía trước có đám yêu thú mà bay tới.
Vĩnh Nghiệp tuy bị đáng lén, một lẫn nữa bám đầy bụi đất, nhưng y có tu luyện thuật phòng thân cực mạnh nào đó của Trấn Long Điện. Tăng bào bị xé rách nhưng nương theo mấy đạo kim quang lập loè y dùng bản thân mình cứng chọi cứng cùng công kích của yêu thú, sau một lát thì y vọt ra.
Lúc này thân thể của yêu thú hiện ra, đó là bốn năm con báo thân trắng như tuyết, cao hơn nửa người, bởi vì do màu lông của chúng hoà cùng với tuyết nên rất khó phát hiện, động tác nhanh nhẹn, còn muốn lợi hại hơn so với Tuyết Sơn Hắc Hồ.
Về phần đám yêu thú này, Thẩm Thạch cũng biết lai lịch, tên của chúng là “Báo Tuyết” là tam giai yêu thú của cực bắc tuyết nguyên, bộ lông bên ngoài của nó là một loại linh tài đáng giá, rất đuợc những nữ tu yêu thích vì thế Thẩm Thạch cũng có chút ấn tượng về chúng.
Tuy là tam giai yêu thú lợi hại nhưng mà sáu người trong đội ngũ này còn lợi hại hơn, riêng Thần Ý cảnh đã có bốn người, thậm chí Chung Thanh Trúc còn là Thần Ý cao giai. Cho nên sau một hồi kịch chiến, thì những con báo tuyết hung hãn dị thường cuối cùng biến thành mấy khối thi thể nằm ngổn ngang trên mặt tuyết.
Lúc con báo tuyết cuối cùng bị đánh gục, mọi người thu lại pháp bảo, nhìn nhau hơn nửa ngày, không ai nói với nhau điều gì. Mấy người của Lăng Tiêu Tông nhìn tới lui còn sắc mặt của Vĩnh Nghiệp hoà thượng thì trở nên âm trầm, hàm răng cắn chặt, cúi đầu sửa sang lại tăng bào trên người đã trở nên rách rưới, nhìn y có cảm giác vài phần thê lương xui xẻo.
Không khí này quá mức lúng túng, cuối cùng Tôn Hữu ho khan một tiếng, cười nói: “Cái này…Nếu không có gì chúng ta tiếp tục lên đường thôi?”
Không ai trả lời y, Tôn Hữu gãi gãi đầu, nhất thời buồn rầu, yên lặng một lúc, bỗng y nói: “A…, ta cảm thấy hôm nay…Hôm nay đi đến đây thôi, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.
================
Buồn thay Vĩnh Nghiệp dẫn đường
Bầy Yêu ẩn nấp có lường được đâu
Một thân hoà thượng đi đầu
Tăng bào rách nát âu sầu biết bao.
================
Đoàn người vẫn tiếp bước đi
Đụng ngay tuyết báo ngại gì ra tay
Có điều thực sự không may
Vận rủi đeo bám càng ngày càng tăng.