Thẩm Thạch ngồi một yên một lúc không nói gì, hắn đang tiêu hoá những ý tứ trong lời nói của Hoàng Minh, phải biết rằng đến hôm nay cũng chỉ còn lại vỏn vẹn một vị mà năm xưa sánh vai cùng với Lục Thánh, cũng là người hiểu rõ tường tận cuộc đời, tính cách cùng năng lực của bọn họ, rồi dễ dàng đưa ra những lời bình xét. Nhưng trước mắt xem ra ngoại trừ Nguyên Vấn Thiên được Hoàng Minh kính phục, thì còn lại năm vị mà trong đó ít nhất ba vị Hoàng Minh chẳng có ý tứ tôn kính gì.
Lúc trước Hoàng Minh cũng có đề cập đến ba người này, khi đó y trực tiếp nhận xét ba người này là phế vật vô năng. Lần thứ hai nhắc tới, khẩu khí có chút biến hoá, nhưng trên tổng thể ngữ khí xem thường cũng chẳng có gì khác, xét trên chi tiết swuj việc có chút thay đổi đó chính là tuy châm chọc Cơ Vinh Hiên nhưng miễn cưỡng coi như tên đó có chút năng lực, còn đối với Cổ Tử Chân thì độ trào phúng càng nhiều thêm mấy phần, cuối cùng là Tống Văn Đức, phản ứng cùng lí thoái thác của Hoàng Minh vô cùng kì quái, trực tiếp nói người này như một con độc xà.
Thẩm Thạch thuần tuý là một Nhân Tộc, từ nhỏ đã nghe vô số truyền thuyết Nhân Tộc Lục Thánh, đọc qua các sách vở điển tịch về sự tích của các Thánh Nhân luôn ghi nhớ kĩ càng trong lòng, qua nhiều năm như vậy Nhân Tộc đều thừa nhận công lao của Lục Thánh.
Nguyên Vấn Thiên đứng đầu Lục Thánh, quả thật không cần nhiều lời, những lời khen ngợi tột đỉnh, Hoàng Minh cực kì kính phục, chẳng có chỗ nào để dị nghị. Nhưng đối với ba nguời được Hoàng Minh nhắc tới, đánh giá đó đúng là khác một trời một vực rồi.
Trong ba người, vạn năm sau sử sách lưu truyền lại Cơ Vinh Hiên bài danh thứ hai trong Lục Thánh là người dũng mãnh, cương nghị, liêm chính, biết kiềm chế, mấy chữ này xẹt qua đầu Thẩm Thạch rồi so với những lời nhận xét của Hoàng Minh, Thẩm Thạch lập tức cảm thấy hình tượng của vị Tổ sư trong truyền thuyết cao cao tại thượng của Trấn Long Điện kia trở thành một phàm phu với tính cách lỗ mãng, táo bạo.
Bất quá Cơ Vinh Hiên vẫn còn coi như là tốt, nhưng với Cổ Tử Chân thì hình tượng triệt để sụp đổ, phải biết rằng trong sử sách đối với vị Thánh Nhân bài danh thứ tư này có đánh giá là: Phóng khoáng bất quần, dương húc sơn lập.Những lời bình như vậy tự nhiên chỉ có Thánh Nhân mới có thể đảm đương nổi, chi có điều khi Hoàng Minh nghe Thẩm Thạch nói về nguời đời sau bình luận Cổ Tử Chân như vậy, chẳng qua xuỳ cưởi một tiếng nói: Thối lắm!”
Thẩm Thạch tự động bỏ qua những lời lời xem nhẹ khing bỉ thô tục của Hoàng Minh, trong lòng nhảy dựng lên một chút về nguời bài danh thứ năm được Hoàng Minh nhắc tới chính là Tống Văn Đức, sử sách đã đánh giá vị này là trầm tĩnh nhiều mưu, thông minh vô song, lại đối lập với rất nhiều điển tịch ghi chép lại, Thẩm Thạch bỗng xẹt qua một tia cảm giác cổ quái. Hình tượng của vị Thánh Nhân được lưu truyền lại cho đời sau chính là quân sư đã ở bên cạnh Nguyên Vấn Thiên trù tính cơ mưu đại cục.
Chỉ là… Thẩm Thạch nhịn không được liếc nhìn Hoàng Minh, từ trong lời nói kia, năm đó nguời ở bên cạnh Nguyên Vấn Thiên chuưởng quản hết mọi thứ, quân sư thiên tài phải là Hoàng Minh mới đúng a?
Thẩm Thạch do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám nói hay đánh giá vấn đề bên trên cho Hoàng Minh nghe, rốt cuộc sự tình năm đó là như thế nào, hậu nhân không có cách nào kiểm chứng, nhưng nếu Hoàng Minh nghe được mình bị những người đó huỷ hoại thanh danh, thậm chí vị trí đã bị thay thế, Thẩm Thạch thật không có cách nào tưởng tượng được hắn sẽ có hay không bộc phát thịnh nộ, bởi nhìn vào biểu hiện của Hoàng Minh lúc này, hiển nhiên y cùng bọn người Nguyên Vấn Thiên đã trải qua những năm tháng cùng nhau mà y vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trừ cái đó ra, trong lòng Thẩm Thạch cũng tò mò về một vấn đề quan trọng, cho nên hắn trực tiếp hướng đến Hoàng Minh hỏi:
“Tiền bối, không biết người có đánh giá gì về tổ sư Lăng Tiêu Tông Cam Cảnh Thành?”
Trong Lục Thánh, Hoàng Minh không có nhắc tới bài danh thứ ba Cam Cảnh Thành cùng bài danh cuối cùng là Nam Cung Tiểu Vũ, lúc này vừa nghe Thẩm Thạch nhắc tới, lông mày Hoàng Minh nhíu lại, bộ dáng do dự trầm tư nói: “Tiểu Cam chứ, tên đó làm người cũng không tệ, quan hệ tốt với mọi người, năm đó ngoại trừ đại ca Nguyên Vấn Thiên ra thì chỉ có hắn là không dùng cái ánh mắt xem thường ngoại tộc với ta.Nhưng người này có một điểm không tốt, thấy tiền là sáng mắt, cái thằng này chỉ thích chiếm tiện nghi của người khác, quyết không chịu thua thiệt. Sau đại chiến, lúc tranh đoạt bảo vật, tiểu Cam chính là người xông lên đầu tiên, năm đó cho dù là trận chiến cuối cùng ở Thiên Hồng Thành, hắn cũng là người thứ nhất nhào vô Đế cung bảo khố. Ồ, sao ngươi há miệng lớn vậy?”
Thẩm Thạch ngây người cả nửa ngày, lúc này mới cuời khan một tiếng, đem sơ suất về sự ngạc nhiên của mình giấu đi, nghĩ thầm hình tượng của vị tổ sư này hoàn toàn bị phá vỡ a, nhưng nghe tiếp lại không thích hợp, không khỏi sinh ra ý bất kính với vị tổ sư của Cam gia, thật không biết từ trong miệng của Hoàng Minh sẽ lại nói ra thứ gì. Thẩm Thạch hít một hơi sâu vội vàng đổi sang chủ đề khác, nói: “Thì ra là thế, a, còn vị cuối cùn là Nam Cung Tiểu Vũ thì sao?”
Hoàng Minh hừ một tiếng, nói: “Nữ nhân kia là cái loại mê trai.”
“Phụt!” Thiếu chút nữa Thẩm Thạch đã phun ra một ngụm, chỉ sợ nếu lúc này mệng mà có nước trà hay gì chắc hắn đã phun ra rồi. Làm sao có thể dùng từ mê trai để hình dung một Thánh Nhân Lục Thánh của năm đó, quả là việc lạ của vạn năm, nhưng nhìn vẻ tự nhiên của Hoàng Minh, trong long Thẩm Thạch suy nghĩ, chẳng lẽ đây là sự thật.
Tựa hồ nhìn ra dáng vẻ không mấy tin tưởng của Thẩm Thạch, Hoàng Minh cười xuỳ một tiếng, nói trắng ra: “Ngươi không tin lời ta sao? Năm đó chúng ta đi theo Nguyên đại ca từ lúc còn yếu đến khi mạnh mẽ cùng nhau chém chém giết giết sống chết mấy chục năm trời, luôn nhớ mãi tâm nguyện lớn nhất của Nam Cung Tiểu Vũ, ngươi biết là gì không?”
“Là cái gì?”
Hoàng Minh cười hắc hắc: “Nàng thích nhất là ỷ lại Nguyên đại ca, thì thầm bên tai huynh ấy, ‘Nguyên đại ca để muội sinh nhi tử cho huynh’.
“…”Thẩm Thạch thật sự không nói nên lời, không biết nói cái gì cho phải, cái gì mà hình tượng thánh nhân cao cao tại thượng, đến hôm nay đã bị từng lời, từng chữ của Hoàng Minh triệt để phá ná, cuối cùng Thẩm Thạch chỉ có thể vô thức ú a ú ớ,nói: “Ách, cái này…Cái đó…Cuối cùng nàng có sinh không?”
Thẩm Thạch vừa nói xong, chỉ hận không thể vả cho mình một bạt tai, nghĩ thầm, câu hỏi của hắn chẳng khác gì là sự oan cho bậc Tiên hiền Thánh Nhân, thật sự là đau đầu, ai ngờ Hoàng Minh chỉ lơ đễnh, nhanh chóng trả lời hắn một cách thuyết phục:
“Không có, tuy rằng Nam Cung Tiểu Vũ ngày thường là một nữ nhân tốt, là bậc quốc sắc thiên hương cùng Nguyên đại ca cũng có thể coi là xứng đôi. Nhưng Nguyên đại ca là nhân vật bậc nào, công danh đại nghiệp chưa hoàn thành thì sao có thể tư tình nữ nhân, ngoại trừ những khi có công việc bên ngoài, thì những lúc Nam Cung Tiểu Vũ đến hẹn hò, tán tỉnh, Nguyên đại ca không đến mức một chưởng đánh bay nhưng cũng là cười mắng đuổi đi, vì dù sao huynh ấy cũng xem nàng là muội muội, nên cũng không phí tâm vào đó.”
==============
Lục Thánh đỉnh đỉnh đại danh
Hoàng Minh kể lại tan tành uy phong
Cảnh Thành tham bảo ngóng trông
Lại thêm Tiểu Vũ một lòng sinh con.