Trên thế gian rất nhiều việc đều có hai mặt , ví dụ như trời và đất, âm với dương, trắng và đen, lòng người cũng vậy, có chính, có tà, có tốt ,có xấu. Đương nhiên, trong cuộc sống này vẫn có một bộ phận những người vừa chính vừa ta.
Có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, ngày qua đi đêm lại tới để rồi sau đó là ánh sáng của bình minh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, mỗi ngày trôi qua một cách tự nhiên, lặp đi lặp lại làm cho con người hình thành thói quen, đôi khi còn quên mất sự tồn tại của nó.
Đối lập với ánh sáng là bóng tối.
Bóng tối là một thứ kỳ lạ và khá thú vị, bên kia nó là ánh sáng, khi bóng tối xuất hiện thì tất nhiên sẽ không có ánh sáng, cho nên đối với đại đa số sinh linh trên thế gian mà nói, bóng tối là một mảnh đen kịt làm người ta có mắt nhưng không nhìn thấy được gì.
Đôi khi bóng tối có thể lừa gạt được ánh mắt của con người, người thông minh thường tin tưởng vào những điều mình tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần bóng tối che đi hai mắt thì sẽ sinh ra các loại ảo giác, ví dụ như:
Một vực sâu không đáy.
Dưới ngọn cô phong là cốt sơn sâu không lường được, nó đắm mình trong bóng tối cùng với hằng ha sa số bạch cốt, nó…làm người ta có cảm giác đi thông đến vực sâu Cửu U Minh Phủ.
Thẩm Thạch liều mạng nhảy xuống vực sâu bởi vì hắn không muốn mình và tiểu trư bị vô số quỷ vật xé rách rồi nuốt sống một cách bi thảm. Khi nhảy ra khỏi vách đá dựng đứng ở cửa động, thân thể hắn như một tảng đá nặng nề rơi xuống, chỉ có tu sĩ Nguyên Đan Cảnh mới không cần ngoại lực hỗ trợ mà vẫn phi hành tùy ý, còn hắn, hắn chỉ là một người mới đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên không lâu nên đương nhiên không thể xuất hiện kỳ tích đó.
Thân thể hắn nặng nề rơi xuống, chìm sâu vào màn đêm thăm thẳm.
Trước khi chìm vào bóng tối, thân thể hắn đảo lộn vài vòng, lúc ấy, hắn mơ hồ thấy được vài bóng người trên cô phong nhưng vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, khoảng cách lại xa nên hắn không thấy rõ hình dáng những người đó. Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn là một vùng tăm tối.
Thẩm Thạch lộ vẻ bi thương, hắn cảm thấy thân thể mình rơi xuống tốc độ càng lúc càng nhanh như có lực hút vô hình đang cố gắng kéo hắn xuống vực sâu lạnh giá dưới kia, đột nhiên, “Ầm” lưng hắn chấn động dữ dội, hắn chỉ kịp ôm chặt Tiểu Hắc rồi chịu đựng sự va chạm với đất đá dưới đáy vực.
“Rầm rầm rầm…”
Khắp nơi vang lên thanh âm quỷ dị, Thẩm thạch cảm thấy thân thể rơi vào một địa phương kỳ quái giống như lưu sa(1) , bởi vì rơi từ trên xuống nên xung lực khá lớn làm cho hơn nửa người hắn chấn động không nhẹ, nhưng không đợi hắn có thời gian phản ứng, những thứ giống sa tử(2) đột nhiên rung động rồi như tuyết lở ầm ầm sụp xuống.
(1): cát chảy
(2): hạt cát.
Sa tử trút xuống tạo thành một dòng nước lũ cực lớn trong bóng tối. Trong dòng nước lũ, Thẩm Thạch thấy mình thật nhỏ bé. Thân thể hắn bị dòng nước lũ kéo xuống ngày càng sâu hơn.
Trong bóng tối, hắn liều mạng quơ quào tìm cách nắm lấy thứ gì đó nhưng những thứ bên cạnh đều di động, hắn không thể bắt được cái gì, hiện tại, hắn chỉ có thể để thân thể trôi tự do, lúc này, những thứ hắn nắm được đều là những thứ ngăn ngắn, lạnh lẽo, thô ráp, hắn cũng không biết được đó là cái gì.
Sa tử quỷ dị vẫn tiếp tục trút xuống, Thẩm Thạch bị kẹp trong đó trôi đi rất xa và lâu, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, thân thể hắn cũng từ từ dừng lại.
Thẩm Thạch đợi đến khi xác định đã an toàn, hắn mới cẩn thận từng li từng tí bò ra khỏi sa tử.
Xung quanh là một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Lúc Thẩm Thạch ngẫu nhiên ngẩng đầu thì thấy được chỗ mái vòm phía trên cao lóe ra một chút ánh sáng nhỏ nhoi, theo trí nhớ của hắn thì nơi đó là đỉnh núi cô phong nhưng giờ cũng chỉ còn là một điểm sáng nhạt.
Bị những sa tử kỳ lạ cuốn đi một đoạn khá xa nên lúc này Thẩm Thạch cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Nhìn ánh sáng nhạt chiếu xuống đầu, hắn biết mình vẫn còn ở gần tòa Cô Phong, thật khó mà tưởng tượng dưới đáy vực lại có một kỳ cảnh như vậy, bạch cốt khắp nơi tạo nên một cốt hải vô tận…
Đột nhiên, thân thể Thẩm Thạch khẽ run lên, cuối cùng, hắn cũng biết được sa tử quỷ dị kia là gì.
Nó chính là bạch cốt xếp chồng thành núi.
Một luồng khí lạnh thấu xương thổi qua làm thân thể Thẩm Thạch run rẩy, bóng tối che đi ánh mắt của hắn làm hắn không nhìn rõ cốt hải, sự sợ hãi dần xâm chiếm hắn.
Đột nhiên, thân thể Thẩm Thạch chấn động, cuối cùng, hắn cũng nhớ ra việc quan trọng không kém cốt hải làm người ta buồn nôn này, giờ phút này, hai tay của hắn trống không, bên cạnh hắn không có gì cả.
Trong bóng tối, hắn như chết lặng vài giây rồi đột nhiên, một tiếng gào lớn vang lên như muốn chọc thủng màn đêm đen kịt:
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi đang ở đâu?”
Có lẽ vì hắn lo lắng nên sự sợ hãi đã giảm đi rất nhiều, tuy vậy, hắn vẫn cảm thấy lạnh ,nhưng giờ không thể nghĩ nhiều vậy, lúc này hắn liều mạng đẩy bạch cốt ra, từng tiếng va đập quái dị của xương cốt vang lên khiến cho da đầu người ta tê dại.
Không biết cốt hải này có lai lịch gì mà lại chồng chất nhiều mảnh vỡ hài cốt như vậy, bất quá đa số xương cốt đều vỡ vụn phân tán khắp nơi, nếu bỏ đi sự nhút nhát sợ sệt sẽ dễ dàng thoát hơn vì xương cốt thì cứng rắn hơn lưu sa.
Thẩm Thạch nhanh chóng bò ra khỏi đống xương trắng, đứng lên trên cốt hải, tuy hắn rất lo lắng cho Tiểu Hắc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình may mắn. Từ trên cao rơi xuống, nếu phía dưới không phải là hài cốt phân tán khắp nơi mà là đất bằng thì hắn chỉ có nước tan xương nát thịt, hiện tại, tuy thân thể hắn hơi đau đớn nhưng cũng không bị thương nặng nhưng mà bây giờ, việc quan trọng nhất là hắn không thấy Tiểu Hắc đâu.
Thẩm Thạch mờ mịt nhìn bốn phía nhưng xung quanh hắn chỉ là một vùng tăm tối, thậm chí hắn không nhìn thấy cả ngón tay của mình. Lúc rơi từ trên cao xuống, hắn vẫn ôm chặt Tiểu Hắc, nó nằm im trong lòng không nhúc nhích, nhưng khi xuất hiện chấn động do cốt hải sụp xuống thì Tiểu Hắc lại biến đâu mất.
Hiện tại, điều Thẩm Thạch lo sợ nhất là Tiểu Hắc bị chôn vùi bên dưới cốt hải, nếu quả thật nó bị chôn vùi tại cái nơi hắc ám vô tận, cốt hải vô biên lại nguy hiểm trùng trùng này, hắn biết đi đâu mà tìm đây.
Nhưng mà hiện tại, trước mắt Thẩm Thạch là một vùng đen kịt nên việc hắn có thể làm chỉ là gào lên tên Tiểu Hắc, tuy hắn biết kêu gào trong hắc ám cốt hải rất nguy hiểm nhưng hiện giờ, hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
“Tiểu Hắc”
“Tiểu Hắc”
“Tiểu Hắc”
Từng tiếng gào thét vang lên phá tan sự tĩnh lặng của bóng tối, thế nhưng, vẫn không một tiếng đáp lại.
Ngoài trừ hắc ám chỉ còn lại sự chết chóc.
Dường như, xung quanh càng ngày càng lạnh, bốn phương tám hướng đều là bóng tối, thậm chí, Thẩm Thạch cảm giác thấy một thứ gì đó trong bóng đêm tăm tối đang lặng lẽ nhìn mình, một chút áp lực vô hình tỏa ra làm hô hấp của hắn càng thêm gian nan..
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần cái thứ đó xuất hiện, hắn sợ mình sẽ bị sự cô tịch làm cho phát rồ.
Thẩm Thạch thở hổn hển, cắn chặt răng ép buộc chính mình phải tỉnh táo, hít sâu một hơi, hắn quyết định đi tiếp.
Hắn như người mù đưa hai tay sờ soạng trong bóng tối, khi xác định không có chướng ngại vật hắn mới bước đi, cứ như vậy hắn chậm rãi bước đi trong màn đêm đen kịt, đi được một đoạn, hắn lại hô lên tên Tiểu Hắc.
Vô tận cốt hải tối tăm này là do hằng hà sa số hài cốt tạo ra nên không thể bằng phẳng như mặt đất làm Thẩm Thạch đi lại vô cùng khó khăn, thỉnh thoảng hắn lại trượt chân, té nhào.
Cứ đi như vậy chẳng mấy chốc, hắn đã hơi quen thuộc hoàn cảnh, bạch cốt chi hải dưới chân cũng không còn làm hắn chán ghét, chẳng những thế, hắn còn lấy xương cốt làm gậy rồi tập tễnh bước đi.
Chỉ là, nơi này to lớn như vực sâu, biển rộng, vô cùng vô tận hắc ám không thể nhìn thấy cuối đường, hắn hét lên nhiều lần nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng chết người.
Thẩm Thạch dần tuyệt vọng nhưng hắn không muốn từ bỏ đơn giản vậy, đồng thời, hắn cảm nhận được càng đi tới hài cốt càng giảm, dường như xung quanh ngoài hài cốt cũng không còn gì khác.
Trên vách đá dựng đứng là vô số động khẩu, bên trong động khẩu có rất nhiều Quỷ vật làm người ta hãi hùng nhưng tại đây, trong cốt hải âm u như địa ngục này lại không gặp được một con Quỷ vật nào.
“Tiểu Hắc….”
Thanh âm của hắn vì gào thét nhiều nên khàn khàn mệt mỏi, thậm chí tiếng gọi càng ngày càng vô lực, hắn không biết mình có mất đi hi vọng luôn không. Ngay tại lúc hắn thẫn thờ tính đi tiếp, đột nhiên, thân thể hắn cứng đơ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Giờ phút này, hắn không dám động đậy, hô hấp theo bản năng cũng ngừng lại.
Thoạt nhìn trong bóng tối tĩnh mịch không có gì nhưng khi hắn ngưng thần, tĩnh khí thì từ một nơi nào đó trong bóng đêm, một tiếng hừ…hừ nhẹ chợt vang lên.
“Hừ, hừ..hừ..”
Thẩm Thạch ngây ngốc trong chốc lát, một sự vui mừng chưa bao giờ có chợt dâng lên, nó như mùa xuân ấm áp dần dần xua tan bóng đêm băng giá, tịch liêu làm hắn cười to sảng khoái rồi lại nhanh chóng chạy về nơi phát ra âm thanh.
“Ta ở đây! Tiểu Hắc, ta ở đây!”
Đống hài cốt dưới chân hắn phát ra những tiếng lách cách kỳ quái làm người ta dựng tóc gáy, thế nhưng, Thẩm Thạch không quan tâm, hắn dùng hết tốc lực phóng về nơi đó, thanh âm kia ngày càng lớn hơn, trong lúc chạy nước rút, hắn chợt phát hiện mình đang bước trên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng, hắn cũng đã thoát ra khỏi cốt hải.
Tuy xung quanh vẫn tối tăm nhưng tinh thần Thẩm Thạch tràn đầy kinh hỉ, bước nhanh về phía trước, thanh âm của Tiểu Hắc càng ngày càng gần, gần, gần hơn nữa.
Đi thêm một lúc nữa thì phía trước chợt sáng lên.
Một vùng ánh sáng nhạt đập vào mắt hắn.
Đúng, tại nơi bóng tổi phủ kín vạn vật chợt xuất hiện một vùng ánh xanh biếc kì dị.
Từng điểm hắc ám, âm u như sao đêm trên trời từ từ được thắp sáng trước mắt Thẩm Thạch.
Quang điểm rải rác trong hắc ám hư vô, nó giống như lân hỏa* chớp sáng chớp tắt vụt bay lên từ mặt đất. Trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, một bóng hình bé nhỏ ngồi xổm dưới mặt đất, Tiểu Hắc đây rồi.
*ma trơi
Thẩm Thạch không kịp suy nghĩ những quang điểm kia là gì, nhìn thấy Tiểu Hắc, hắn vô cùng vui sướng mà Tiểu Hắc cũng vậy, nó hưng phấn nhảy cẫng lên.
Thẩm Thạch vội bước tới, tiểu trư nhanh chóng chạy qua, một giây..hai giây, Thẩm Thạch ôm ghì nó trong ngực, bàn tay hung hăng sờ soạng đầu nó rồi sau đó bật cười.
Tiếng cười không lớn nhưng vô cùng ấm áp.
“Heo đần, sao ngươi cứ biến mất vậy.” Hắn ôm Tiểu Hắc, nhẹ nhàng mắng nó.
Tiểu Hắc nghẹo đầu sang một bên, hừ hừ kêu lớn rồi nhìn về phía sau, Thẩm Thạch thấy vậy cười nói: “Ngươi lại phát hiện ra cái gì, nơi này toàn xương, nhìn khắp nơi cũng vẫn là xương…cái chỗ này có đồ vật gì…
Đang nói hắn chợt ngừng lại giống như tiếng nói bị ép trở vô. Trong ánh sáng xanh kì dì, miệng Thẩm Thạch dần dần há to.
Luồng ánh sáng lân hỏa bé nhỏ, yếu ớt dần dần chiếu sáng một đồ vật.
Cái thứ kia nhìn giống một cái móng vuốt.
Ba chỉ phân nhánh, lân giáp trải rộng, nhìn nó tương tự như Long trảo trong truyền thuyết, ngoại trừ...nó…lớn kinh hồn.
Móng vuốt to lớn như một tòa núi nhỏ, nội móng phía trước đã cao gấp mấy lần Thẩm Thạch, toàn bộ trảo thân cũng phải hơn mười mấy trượng, phía sau móng vuốt được che đậy bằng một mảnh hắc ám vô tận.
Một cái móng vuốt thôi sao lại to lớn như vậy, chỉ là móng vuốt mà đã như vậy thì bản thể sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nhìn móng vuốt như tòa núi nhỏ rồi lại ngó bóng tối phía sau cự trảo, trong lòng Thẩm Thạch cảm thấy lạnh buốt.