Tiếng nước mờ ảo từ trong vùng hắc ám thăm thẳm phía trước truyền lại, thoạt tiên thì tưởng như không xa chẳng qua càng tiến tới càng thấy tiếng nước có chút mơ hồ, đi một lúc lại trở nên rõ ràng, cứ như vậy, chợt gần chợt xa làm người ta không thể phân biệt nổi, cực kì quỷ dị, con đường dưới chân thì vẫn cứ như trước, hướng sâu vào lòng đất.
Thẩm Thạch khó có thể biết được mình đã đi xa đến đâu trong huyệt động này, chỉ biết một điều duy nhất là mình đã thâm nhập vào trong lòng đất. Huyệt động trống rỗng yên tĩnh khiến tinh thần hắn có chút khẩn trưởng, loại cảm giác này giống như năm đó, lúc hắn còn nhỏ trênThanh Ngư Đảo, cái hôm mà hắn nắm tay Chung Thanh Trúc đi trong huyệt động hắc ám, trốn tránh cơn bão biển điên cuồng.
Không biết có phải đã từng có kinh nghiệm như vậy không cho nên khi đối mặt với huyệt động âm trầm như Địa Phủ này, Thẩm Thạch cũng có thể coi như là bình tĩnh, thậm chí hắn còn có lúc nhớ tới Chung Thanh Trúc, nghĩ tới lúc hai người giãy giụa trong giếng trời, khao khát giành giật lấy sự sống, sau đó không hiểu sao kí ức lại bay về Thư Đường ở ngoài Vân Sơn Điện, nàng đứng đó, dưới tán cây, mỉm cười vẫy tay gọi mình.
Trong lòng hắn xuất hiện một chút ôn nhu, bằng hữu khi còn nhỏ, tựa như cũng không có nhiều cải biến, bất kể là Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Lộ hay Tôn Hữu.
Ở trước đó không xa, Tiểu Hắc bỗng nhiên ngừng bước, mở miệng kêu lên một tiếng.
Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, đi tới phía trước, lập tức chứng kiến ở một bên vách đá, dưới ánh sáng xanh biếc âm u, có một người hầu như đã sắp ngã xuống đất mà vẫn có không chút nhúc nhích gì.
Tiểu Hắc ngước mắt nhìn Thẩm Thạch, Thẩm Thạch thì trầm mặc một lát, sau đó đi tới gần, dùng chân khẽ chạm vào người nọ, dưới ánh sáng âm u, thân thể người nọ có chuyển mình, có chút cứng ngắc, một khuôn mặt vặn vẹo, làn da tái nhợt thần sắc sợ hãi hiện ra, có vẻ như đã chết từ lâu.
Thẩm Thạch nhíu mày, sắc mặt có chút ngưng trọng, thi thể này là cái thứ sáu rồi, còn Âm Linh thì hắn cũng đã gặp hai con nữa, bất quá hắc sử dụng Ngũ Hành thuật Pháp đối với Quỷ vật có chút khắc chế, so với pháp thuật bình thường tác dụng lớn hơn không ít, hơn nữa còn có Tiểu Hắc Trư da dày thịt béo ở phía trước, cho nên khi đấu với Quỷ vật thì Thẩm Thạch ứng phó rất dễ dàng hầu như cứ có cơ hội là chỉ cần dùng một chiêu Hỏa Cầu đã có thể chấm dứt trận đấu, đơn giản và nhẹ nhàng hạ gục hai con Âm Linh.
Nhưng sau khi giết chết Âm Linh, Thẩm Thạch luôn chú ý tới Tiểu Hắc, có lẽ vì những hành động kì quái của nó trong lần đầu tiên “ăn” Âm Linh, tuy nhiên Tiểu Hắc không có bất cứ hành động dị thường nào nữa, luồng khói xám trong mắt trái của nó cũng không xuất hiện, tựa như sự dị thường lần trước chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Đoạn đường này có sáu cái xác chết, tất thảy đều là tu sĩ, chắc hẳn đều là những người tới đây tầm bảo. Thẩm Thạch tuy rằng đối phó với Âm Linh có phần dễ dàng, nhưng nhìn thấy thi thể tăng dần, sự xuất hiện của Quỷ vật cũng tăng theo, có thể thấy được nguy hiểm chờ đợi hắn ở phía trước đã bắt đầu trở nên nhiều hơn.
Có lẽ không nên tiếp tục mạo hiểm đi tiếp nữa?
Ngay khi trong lòng của hắn xuất hiện chút ít do dự thì Tiểu Hắc giống như đã phát hiện ra thứ gì đó, vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, miệng kêu lên vài tiếng tựa hồ là gọi Thẩm Thạch, sau đó cong đuôi chạy trước.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, trong mắt xẹt qua một chút tinh quang, tuy có chút chần chừ nhưng sau cùng cũng chạy theo nó.
Đi chừng mấy trượng huyệt động lại rộng hơn một ít, ngoài ra không có gì cải biến cả, tuy nhiên Thẩm Thạch ngửi thấy một mùi đậm đặc khó chịu.
Đó là mùi máu tươi.
Tiểu Hắc ở phía trước hắn cũng có vẻ bất an, thấp giọng gào thét.
Thẩm Thạch liếc nhìn nó, sắc mặt dần âm trầm, sau đó ngước mắt nhìn về vùng hắc ám tĩnh mịch trước mắt, hít một hơi sâu, một lần nữa cất bước.
Tiếng nước chợt xa chợt gần kì dị kia, ở chỗ này lại trở nên rõ ràng, trong huyệt động yên tĩnh này tựa như có một dòng sông nhỏ chảy lặng lẽ, ngẫu nhiên sẽ tóe lên bọt nước hay đụng phải hòn đá phát ra tiếng vỗ nhè nhẹ.
Gió nhẹ mang theo hơi ẩm từ phía trước thổi tới cũng mang theo cả mùi máu tanh, càng ngày càng nồng đậm theo bước chân của Thẩm Thạch.
Bỗng dưng trước mắt hắn, huyệt động dường như dài tới vô tận đột nhiên biến mất, ánh sáng âm u xanh biếc trên thạch bích cũng theo đó tiêu tán, thay vào đó là một khoảng không rộng lớn kì dị, đỉnh động cách mặt đất chừng vài chục trượng, rộng khoảng năm mươi mấy mẫu, Thẩm Thạch cũng thấy được con sông kia.
Đó là một dòng sông mà hắn thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Một con sông đỏ treo trên trời.
Nước sông màu đỏ như máu, từ chỗ hắc ám trên đỉnh động chảy xuống, không hiểu vì sao, nước chảy không giống như thác nước đổ ầm ầm xuống mà là tựa một dòng suối nhỏ róc rách chảy, giống như treo giữa không trung, chậm rãi chảy qua vùng không gian kì lạ.
Tiếng nước róc rách, bọt nước tung bay, dòng sông xuất hiện trước mắt Thẩm Thạch khiến hắn không tin nổi vào mắt mình nữa, chỉ thấy con sông đỏ quỷ dị kia thậm chí còn rẽ ngoặt trên không tựa như giữa không gian có một bờ sông vô hình ép con sông kia buộc phải chuyển hướng, rồi tiếp tục chảy về vùng hắc ám phía xa xa.
Thẩm Thạch còn thấy cá trong nước sông, bộ dạng khiến hắn sởn cả gai ốc, những con cá đó hoàn toàn không có thân thể hoàn chỉnh, hay nói cách khác là trên thân chúng không có da thịt, chỉ có một khúc xương nối liền đầu đuôi. Thế nhưng loại cốt cá này tựa như vẫn còn sống trong dòng sông quỷ dị này, tung tăng bơi lội.
Đã không còn ánh sáng xanh biếc khi nãy, trong không gian khổng lồ này so với huyệt động càng thêm tối tăm, hắc ám, bất quá có lẽ do chính bản thân con sông đỏ cũng đang tỏa ra thứ ánh sáng đỏ ma mị, chiếu sáng những vùng đất trống lân cận mà khiến cho Thẩm Thạch vẫn có thể nhìn thấy một ít khung cảnh xung quanh.
Thẩm Thạch ngừng thở, có chút khó chịu bởi mùi máu tanh đậm đặc đến cực điểm ở nơi đây, hắn thậm chí còn hoài nghi nước sông chính là máu tươi, bởi trong truyền thuyết Hoàng Tuyền Địa Phủ có một dòng sông tên là Huyết Hà, bởi nước sông chính là máu tươi, trong sông còn có vô số trùng xà hung lệ, tranh giành huyết nhục, Thần Tiên cũng khó qua, bắc ngang sông có một cây cầu gọi là Nại Hà, người muốn vào Hoàng Tuyền Địa Phủ, nhập luân hồi chỉ có cách duy nhất băng qua sông là đi trên cây cầu này.
Tuy nhiên con sông đỏ treo trên không lúc này tuy quỷ dị nhưng so với Huyết hà trong truyền thuyết vẫn có khác biệt rất lớn, trong sông những con cốt cấi ka tuy đáng sợ nhưng cũng không có ý tấn công vật còn sống.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch cảm thấy có chút yên tâm, càng thêm cẩn thận, chỗ này hiển nhiên đã bắt đầu dần xâm nhập cổ mộ dưới lòng đất, tuy hắn chưa có phát hiện gì, nhưng nhìn thấy dòng sông quỷ dị này, chỉ sợ nơi đây có lẽ cũng không tốt lành gì, hơn nữa hắn thật sự không hiểu nổi mùi máu tanh nồng nặc đến cùng là từ chỗ nào ra, chẳng lẽ là trong con sông đỏ thật sao?
Hắn chậm rãi đi về phía trước vài bước, không có chuyện gì phát sinh, màu đỏ quái dị từ trên con sông đỏ chiếu xuống khiến mặt hắn cùng Tiểu Hắc Trư cũng có chút quỷ dị. Đột nhiên Tiểu Hắc khẽ rùng mình, giống như gặp phải đại địch, trừng lớn đôi mắt nhìn vào nơi hắc ám mà con sông đỏ treo trên bầu trời chảy tới , nhe răng làm bộ hung ác, đồng thời gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Thẩm Thạch chấn động, một tấm phù lục Hỏa Cầu Thuật đã nằm trong tay phải, sau đó quay người đối mặt với chỗ hắc ám kia.
Một thứ thanh âm quái dị từ trong vùng tối đó truyền tới, khiến người ta sởn hết gai ốc tựa như một thứ sinh vật quái đản đang tận hưởng huyết nhục. Đồng tử Thẩm Thạch có chút co rút, tiến về trước vài bước, còn Tiểu Hắc Trư thì vẫn đứng trước mặt hắn.
Ánh sáng đỏ chiếu từ dòng sống xuống vùng hắc ám, mang những gì ẩn trong nó ra trước mặt Thẩm Thạch, sau khi nhìn rõ tình cảnh, trong chớp mắt sắc mặt hắn tái nhợt.
Mười thi thể của những tu sĩ tới đây mạo hiểm đang chồng chất lên nhau tạo thành một gò xác chết khiến người ta khiếp đảm. Lúc này một thân ảnh cao ít nhất gấp đôi người thường đang chúi đầu vào Thi Sơn cắn nuốt thi thể, ánh sáng lờ mờ chiếu vào thân ảnh, đó là một con cương thi có thân hình khổng lồ, da thịt như sắt, hai cánh tay như hai thanh thép nguội dễ dàng xé toạc thi thể, mắt nó lớn như chuông đồng, trong đó có hai ngọn quỷ hỏa không ngừng thiêu đốt, sáng hơn nhiều cặp mắt của lũ Âm Linh mà Thẩm Thạch đã gặp.
Thẩm Thạch hít một hơi khí lạnh, lùi về sau một bước thấp giọng nói: “Thi Vương!”
Cương thi cũng là một loại quỷ vật thông thường, truyền thuyết kể rằng sau khi nhân loại chết đi, thi thể xuất hiện dị biến trở thành cương thi, thích ăn thịt, không thông minh tuy sức mạnh thì rất lớn nhưng động tác chậm chạp. Nếu một con cương thi gặp phải cơ duyên xảo hợp, hấp thụ được tinh hoa của Âm Sát quỷ linh thì sẽ có được khả năng thăng cấp trở thành một loại cương thi mạnh hơn, được gọi là Thi Vương.
Chân mày Thẩm Thạch lập tức chau lại, ánh mắt nghi hoặc khẽ quét qua xung quanh. Hắn đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thông tin về các loại Quỷ Vật hắn cũng nắm được ít nhiều, Thi Vương không giống quỷ vật bình thường, nơi nó hiện thân đều là vùng Âm sát trầm trọng, đồng thời cũng có nhiều Cương Thi đi theo nó, chưa từng nghe nói tới chuyện Thi Vương xuất hiện đơn độc bao giờ.
Thế nhưng trước mắt Thẩm Thạch lại chỉ có đúng một mình Thi Vương, không hề có bất cứ thân ảnh của một con Cương Thi nào. Còn những âm linh khi trước Thẩm Thạch từng gặp lại càng chẳng thấy, việc này cũng không phải quá kì lạ, Quỷ vật đông đảo, không quen chung sóng với nhau, Cương Thi và Âm Linh thủy hỏa bất dung, có Thi Vương ở đây đương nhiên phụ cận sẽ không có con Âm Linh nào
Thẩm Thạch đưa mắt nhìn dòng sông đỏ quỷ dị trên không trung, nước sông đỏ như máu chảy một cách ung dung, khiến người ta có cảm giác, bản thân lũ Quỷ Vật cũng đã nhận ảnh hưởng của một sức mạnh không tên nào đó.
Tiểu Hắc trước mặt hắn lộ ra vẻ khẩn trương, nhìn về phía Thi Vương thét to thể hiện địch ý càng ngày càng lớn trong nó, thanh âm này cuối cùng cũng kinh động con Thi Vương đang nhấm nháp huyết nhục, quỷ vật đứng trên thi sơn kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía của Tiểu Hắc.
Hai ngọn Quỷ Hỏa bập bùng phản chiếu thân ảnh của Thẩm Thạch và Tiểu Trư.