Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua, mặt trăng dần hạ xuống phía tây và khi ánh nắng đầu tiên từ trên cao rót xuống, xua hắc ám cùng băng lãnh đi xa thì cả tòa thành như phục hồi sức sống, trong giấc ngủ say vươn mình thức dậy.
Các cửa hàng lần lượt mở cửa, các con đường dần náo nhiệt hơn, đến giờ thìn, Lưu Vân Thành lại chìm trong cảnh phồn hoa vốn có, đặc biệt là những cửa hàng ở Nam Bảo Phường, tu sĩ chen chúc như thuỷ triều đang từng lớp kéo đến hoà vào biển người. Lại nói, tuy rằng Thẩm Thạch đã đến Hải Châu nhiều năm nhưng ngoại trừ Nam Bảo Phường ra đối với Lưu Vân Thành to lớn này thì lại không có ấn tượng nhiều, phần lớn thời gian là sống trên Thanh Ngư Đảo không thể ra ngoài, về sau lại vô tình mà lạc vào Yêu Giới, cho tới tận hôm nay, hắn mới chính thức có cơ hội để thăm quan tòa thành này."
Từ xưa tới nay, Lưu Vân Thành được xem là đệ nhất thành ở phương nam đại lục trong Hồng Mông giới, danh hào Nam Phương Thập Lục Châu đệ nhất phồn hoa đại thành (*), trong thành bất kể là Đông Tây Nam Bắc đều có một phường thị(**) có quy mô rất lớn, thương gia vô số, hội tụ trân bảo Linh Tài hi hữu nhiều vô kể, hấp dẫn được một lượng lớn tu sĩ tới đây. Mà trong Tứ Đại Phường Thị, Nam Bảo Phường là náo nhiệt nhất, kể cả chi nhánh Lưu Vân của Thần Tiên hội cũng mở ở chỗ này.
(*)Nam Phương Thập Lục Châu đệ nhất phồn hoa đại thành: tòa thành phồn hoa nhất trong số 16 châu của phương nam.
(**) phường thị: có thể hiểu là nơi tập trung giao thương buôn bán.
Thẩm Thạch lúc đầu cũng muốn đi tới ba phường thị khác để xem, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ấn tượng duy nhất về Lưu Vân Thành vẫn cứ nổi lên trong óc, sau cùng trong vô thức đã đi tới Nam Bảo Phường.
Bảy năm trôi qua, Nam Bảo Phường vẫn phồn hoa như trước, lầu cao như rừng, cửa hàng khắp nơi, Linh Tài rực rỡ, khiến người ta hoa mắt. Ngoài ra tu sĩ qua lại cùng những tiếng rao hàng quen thuộc khiến trong lòng Thẩm Thạch dấy lên một cảm giác thân thiết, giống như trở lại Thiên Nhất Lâu năm đó.
Tâm tình của hắn bất giác trở nên tốt hơn rất nhiều, đi dọc theo phố dài, thi thoảng lại nhớ tới lần trước khi mình vừa tới nơi đây, lúc đó còn có gã đồ tể đi cùng, không biết hắn bây giờ đã trôi dạt về đâu? Trong lòng Thẩm Thạch, còn nhớ về phụ thân Thẩm Thái hơn, bảy năm qua, không có bất cứ tin tức gì, giống như đã hoàn toàn biến mất trên đời này, cũng không biết Thần Tiên hội đã đưa hắn đi đâu?
Nguyên nhân tạo thành việc cốt nhục chia lìa chính là vì họ đã chọc phải một tên Nguyên Đan Cảnh Đại Chân Nhân, Âm Châu Huyền Môn Lý lão quái, ngoài ra nguyên nhân mẹ của mình vì khó sinh mà tạ thế cũng liên quan rất lớn tới Lý gia. Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm Thạch hiện lên vẻ lo lắng, Nguyên Đan Cảnh thật sự quá mạnh mẽ, quá xa xôi, dù mình muốn báo thù, cũng không phải là một sớm một chiều mà được.
Hắn trong lòng thở dài, khẽ lắc đầu tạm buông xuống những phiền não này, tiếp tục đi về phía trước
Tòa lầu của Thần Tiên Hội cao lớn như hạc giữa bầy gà đã dần xuất hiện trước mắt, so với bảy năm trước, cũng không có biến hóa nào, mà tu sĩ ra vào nơi đây cũng giống như năm đó, Thẩm Thạch lách vào dạo một vòng, thuận tiện đem những cây nhất phẩm Linh thảo trong túi bán đi, chỉ để lại Thạch La cùng hai cây nhị phẩm Linh Thảo khác, kiếm được mười viên Linh Tinh coi như là thu hoạch của cả ngày hôm qua.
Tuy nói rằng Linh tinh kiếm được không nhiều lắm, so với hắn năm đó hắn ở Thanh Ngư đảo không ngừng lên yêu đảo săn bắn còn kém hơn một chút, nhưng so với thu hoạch của một vị tán tu bình thường thì vẫm cứ tốt hơn. Thẩm Thạch nội tâm có chút tự giễu, cười khổ một cái, lại tiếp tục đi lòng vòng quanh Thần Tiên Hội, nhìn những Linh tài, linh đan trân quý khiến người ta phát thèm kia mà trong lòng buồn bực, sau cùng cất bước rời khỏi chi nhánh của Thần Tiên Hội.
Suốt quãng đường, Tiểu Hắc Trư đều đứng bên cạnh hắn, không biết có phải lần đầu tới những địa phương như vậy không mà thoạt nhìn nó có vẻ khẩn trương, một mực bám lấy Thẩm Thạch không giống thường ngày động một cái là đã thấy chạy mất tiêu, cũng có thể vì nó sợ nơi đây người nhiều lạc mất chủ nhân.
Rời khỏi Thần Tiên Hội, Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc Trư đi thẳng về phía trước, vừa nhíu mày suy tư trong lòng tính toán xem làm cách nào mới có thể kiếm được Linh Tinh nhiều hơn nữa. Thu thập dược thảo có vẻ không có hi vọng, cái con Tiểu Hắc lười biếng này thực là không đáng tin chút nào; Phù lục thì ẩn họan(***) quá lớn thực sự rất nhiều hạn chế, chẳng lẽ phải đi săn giết Yêu Thú sao?
(***) ẩn họa: tai họa ngầm
Vừa đi vừa nghĩ được một lúc thì Thẩm Thạch cảm thấy dường như có vẻ huyên náo hơn, giương mắt nhìn thì hắn phát hiện ra mình bất tri bất giác đã đi tới cuối phố, tới khu vực Nam Thiên Môn, nơi mà quầy hàng phần đông là do tán tu bầy bán.
Thanh Tâm Chú khi xưa cũng là do mình mua ở chỗ này từ một người có tên là Lão Hậu, không biết bảy năm qua, hắn có còn bày hàng tại đây không, nhưng rồi ngẫm lại thấy khả năng đó không cao, lão Hậu vận khí không tệ có con bái nhập Lăng Tiêu Tông, còn đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh.
Đó chính là phụ bằng tử đắt (cha nhờ cậy con), lão hậu khi xưa bất quá chỉ là một người thuộc bàng chi xa của Hậu gia, nhưng dựa vào một đứa con trai, thậm chí có đủ năng lực tham gia vào hành động tầm bảo bí mật của Hậu gia, có thể thấy được Hậu gia với tiểu tử mập mạp năm đó cũng coi trọng đôi chút, từ đó đến nay cuộc sống của lão Hậu chắc là cũng không tệ.
Cảnh còn người mất, có lẽ là tình huống này đây, Thẩm Thạch trong lòng cười cợt, cất bước đi vào khu vực Nam Thiên Môn lộn xộn mà náo nhiệt vô cùng này.
Lưu Vân Thành đất đai rộng rãi, náo nhiệt phồn hoa xưa nay đều là trung tâm của Hải Châu. Thực lực của Lăng Tiêu Tông trong Hải Châu vốn là có một không hai, sơn môn dù ở trong biển sâu ngàn dặm nhưng trong mắt của người Tu Chân, Lưu Vân Thành vẫn là sơn môn của Lăng Tiêu Tông.
Mà phần đông môn hạ Lăng Tiêu Tông là của các thế gia phụ thuộc , cũng chủ yếu cư trú ở Lưu Vân Thành, đặc biệt là mấy danh môn thế gia cường đại, đời đời trú tại Lưu Vân Thành, thậm chí còn được coi là địa đầu xà ở đây.
Hiện nay dưới Lăng Tiêu Tông, trong số các phụ thuộc thế gia thì Tôn gia là cường đại thinh nhất, tiếp đó là hào phú Hứa gia, còn Hậu gia lại đang có xu hướng suy yếu, nhưng cách đây ít năm gia chủ Hầu Vĩnh Xương cùng Tôn gia đại tiểu thư đã kết thông gia, khiến thanh thế tăng lên không ít khiến mọi người thu hồi sự khinh thường, tuy nhiên trong thanh thế đó có bao nhiêu phần uy thế của Tôn gia cũng khó mà biết được.
Lúc này, trong đại trạch Hậu gia ở phía đông Lưu Vân thành tụ tập không ítngười, trong đó gia chủ Hầu Vĩnh Xương cùng gia chủ mẫu Tôn Cầm cầm đầu, trang bị sẵn sàng, chuẩn bị lên đường đi xa. Ngoài 2 người họ, trong đại trạch còn có hơn 20 người, trong đó tất cả đều là Ngưng Nguyên cảnh trở lên, trong đó còn có mấy vị cao nhân Thần Ý cảnh.
Đội ngũ này mà xuất môn thì cho dù là tại Lưu Vân Thành cũng đủ khiến mọi người phải thoái lui nhượng bộ.
Trong đám người này, ngoại trừ mấy vị Thần Ý cảnh Đại tu sĩ đan nhắm mắt dưỡng thần còn có hai thanh niên trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của người ngoài, đứng trước là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, mày kiếm lãng mục (****) là con cưng của Hậu gia Hậu Viễn Lương, đứng bên cạnh hắn là một thanh niên hơi béo, nhân tài mới nổi gần đây, tên là Hậu Thắng.
(****)mày kiếm lãng mục: lông mày lưỡi kiếm, ánh mắt sáng ngời.
Lần đi xa này, hậu bối của Hậu gia chỉ có hai người này được chọn có thể nói tiền đồ của họ nhất định chắc như ván đã đóng thuyền.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hậu Viễn Lương phong khinh vân đạm(5*), giống như đã thành thói quen được chúng tinh củng nguyệt (6*), còn Hậu Thắng tựa hồ như chưa quen, vô thức đứng sau lưng Hậu Viễn Lương, thỉnh thoảng Hậu Viễn Lương lên tiếng hỏi, Hậu Thắng liền vội vã đáp lời, giống như là một người hầu vậy.
(5*) ám chỉ vẻ đạm mạc bình tĩnh
(6*) ám chỉ việc được mọi người coi là trung tâm, được tung hô.
Đằng xa, sau khi Hậu gia gia chủ cùng phu nhân Tôn Cầm dặn bảo tốt hạ nhân, liền xoay người lại, kêu lớn, giục mọi người chuẩn bị xuất phát, nhìn thoáng qua nhi tử Hậu Viễn Lương, trong mắt Tôn Cầm hiện lên vẻ yêu thương cùng tự hào, còn ánh mắt của Hậu Vĩnh Xương lại tương đối phức tap, tuy rằng cũng có cả yêu thương nhưng không biết có phải do nghĩ tới vấn đề gì đó không mà bỗng khe khẽ thở dài.
So sánh với chi nhánh của Thần Tiên Hội cùng phần lớn của hàng tụ tập trên phố của Nam Bảo Phường thì rõ ràng là Nam Thiên Môn lộ ra vẻ cực kì lộn xộn, rất nhiều tán tu chỉ trải một tấm vải lên mặt đất, coi như chiếm lấy một khoảng không gian để đặt quầy hàng, sau đó xếp lên trên đó một ít những Linh Tài tạp nham, rồi kiên nhẫn mà chờ khách nhân quan tâm đến.
Bất quá tính tới phẩm chất của Linh tài thì những thứ này kém xa đầu kia của Nam Bảo Phường, rất nhièu Linh tài chỉ cần liếc mắt cũng thấy được sự kém cỏi, thậm chí là bị tổn hại, bất quá nghĩ cũng đúng, nếu thật là Linh Tài thượng giai, đương nhiên là có thể bán được dễ dàng, việc gì phải mang ra chỗ này? Phải biết rằng Linh Tài của Nam Thiên Môn so với cửa hàng của Nam Bảo Phường đều thấp hơn khoảng ba thành.
Bất quá nhiều đồ hẳn sẽ có hàng tốt, dù sao nhiều năm qua, tại Nam Thiên Môn tìm ra được Linh tài quý hiến rồi phất lên nhanh chóng cũng xuất hiện không ít, hấp dẫn vô số tán tu bần hàn túng quẫn tới đây mơ giấc mộng phát tài.
Thẩm Thạch đối với việc nhận biết Linh Tài coi như cũng có chút rèn luyện, có một số linh tài ở đây bị đám chủ quán vô lương tâm từ mới làm thành cũ hoặc bị làm giả, bình thường đều không thể đánh lừa hắn được. Tuy rằng sẽ không bị lừa nhưng muốn thật sự tìm được trân tài địa bảo trong truyền thuyết thì thật sự cần tới đại đại vận khí, ví dụ như hắn bảy năm về trước vậy.
Đi dạo khoảng nửa canh giờ, hàng giả, hàng kém chất lượng Thẩm Thạch thấy cả một đống, những món lọt vào mắt thì lại chẳng có là bao, vất vả lắm mới có được một món phẩm chất tốt là nhị phẩm linh khoáng “Thiết Hồn Tinh”, nhưng cái tên chủ quán kia lại coi như trấn quán chi bảo, dù ai tới đều một mực đòi hai trăm khỏa Linh Tinh bằng không sẽ không chịu nhả ra, cho nên Thẩm Thạch cũng đành lắc đầu bỏ đi.
Một lúc sau, cũng chẳng thu hoạch được thêm cái gì, Thẩm Thạch chuẩn bị rời đi, dù sao cũng chẳng có gì thất vọng cả, vận khí tốt chỉ có một lần thôi, trong cuộc đời này, việc mỹ hảo sao có thể chỉ dành cho một người hưởng được. Những nơi như Nam Thiên Môn này, hàng kém chất lượng mới là chủ yếu, thứ tốt cho dù tìm không ra thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hắn quay về phía Tây Nam Thiên Môn, đang nghĩ xem không biết có nên từ phía này rời khỏi nơi đây không, tiện đường quay lại khu phường thị ngắm một chút, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua một góc mà ban đầu cũng không để ý, chân đang tiến tới được bốn năm bước bỗng nhiên ngừng lại, nhăn mày tựa như nghĩ tới điều gì, sau đó từ từ quay người lại, nhìn về phía một quầy hàng sau lưng.
Đó là một quầy hàng bình thường không có chút gì gọi là đặc biệt cả, cũng một mảnh vải xanh trải trên đất, để lên một đống bình cùng vài vật lộn xộn khác, chủ quán không có gì quá nổi bật dù khuôn mặt cũng có nét hung ác dữ tợn, lúc này đang rảnh rỗi ngồi không mở miệng ngáp dài.
Thẩm Thạch bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó lập tức đi tới, ngồi xổm xuống trước quầy hàng, chủ quán lập tức lộ ra vẻ tỉnh táo, khuôn mặt tươi cười nói:
“Khách quan, ngài nhìn trúng vật gì cứ nói, chỗ này của ta toàn là đồ tốt cả”
Thẩm Thạch mỉm cười, ánh mắt liếc qua quầy hàng, sau đó nhìn ten chủ quán mỉm cười nói:
“Lão Hậu, lâu rồi không gặp”.