"Hô, hô, hô, hô. . ."
Bước chân nặng nề, dồn dập thở dốc, trong lòng Thẩm Thạch âm u chẳng khác gì bóng tối xung quanh. Cách sau lưng hắn vài chục trượng, là bóng đêm với làn sương mù lấp lóe màu lục kỳ dị, gió lạnh kêu khóc, vô số bóng dáng âm linh âm trầm bay múa bên trong quỷ vụ.
Phần đông Yêu thú đã tứ tán, con nào trốn được đều đã trốn. Thẩm Thạch ỷ vào bản thân tu luyện tới Luyện Khí cảnh cao giai, cơ thể trở nên kiên cường dẻo dai, cộng với khả năng mượn nhờ địa thế, một đường chạy trốn, miễn cưỡng chèo chống được đến bây giờ.
Bóng tối hoàn toàn bao phủ khắp nơi, trong khu rừng trên núi, trừ Quỷ Hỏa xanh lục u dị bên trong quỷ vụ thì không còn bất kỳ ánh sáng nào khác, Thẩm Thạch đã hoàn toàn không còn phân biệt được phương hướng, chỉ vô thức cố rời cho xa màn quỷ vụ sau lưng..
Còn mình đang chạy tới chỗ nào, hiện đang ở chỗ nào, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn rất lo lắng. Một mình ở trên Yêu Đảo, bình thường vốn đã cực kỳ nguy hiểm, huống chi bây giờ còn xuất hiện Quỷ vật, đám yêu thú từng và hắn trốn chạy giờ chẳng còn nhìn thấy con nào, trong bóng tối mênh mông, hình như chỉ còn một mình hắn, bất lực và cô độc chạy trốn.
Tiếng quỷ khóc thê lương và gió lạnh âm hàn hình như càng lúc càng đến gần.
Có nhiều lần, Thẩm Thạch bối rối đến mức suýt chút nữa đâm sầm vào thân cây, trong bóng tối mù mịt này, hắn chẳng khác gì bị mù, nhờ vào chút ánh sáng âm u của quỷ hỏa xa xa, mới miễn cưỡng nhìn thấy ít bóng dáng.
Từ hoàng hôn đến bây giờ, một đường chạy trốn, Thẩm Thạch đã gần như kiệt sức, hắn cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ cuộc đời mình đến đây chấm dứt hay sao?
Bước chân hắn đột nhiên dẫm vào khoảng không, có lẽ hắn đã chạy tới một vách núi hoặc dốc núi gì đó, trong bóng đêm không nhìn thấy gì cả, nên cả người cuồn cuộn rơi xuống.
Hắn đã kiệt sức rồi, không còn sức để khống chế thân thể, chỉ cảm thấy cả trời đất quay cuồng, thân hình như không còn là của mình nữa, như một tảng đá lăn xuống, không ngừng va chạm với nền đá, cả người không còn chỗ nào không đau.
Tốc độ lăn xuống cực nhanh, một lúc sau, đầu Thẩm Thạch đập vào một vật cứng, hai mắt nổi đom đóm, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Cú va này quả là không nhẹ, Thẩm Thạch nằm trên mặt đất, đầu váng mắt hoa một lúc lâu sau mới từ từ tỉnh táo được.
Thẩm Thạch chống tay xuống đất, khó khăn bò dậy, nhìn quanh. Xung quanh tối đen, nhưng nhờ cú rớt khỏi dốc núi hay vách núi gì đó này, hắn được tạm thời cách màn quỷ vụ truy hồn kia.
Bầu trời trên đầu không bị quỷ vụ che khuất, tuy mây đen nặng nề, không trăng không sao, nhưng vẫn ánh sáng nhàn nhạt, giúp hắn lờ mờ nhìn thấy cảnh vật.
Nơi đây đương nhiên vẫn là trên Yêu Đảo, nhưng ở chỗ nào của Yêu Đảo, thì Thẩm Thạch đã hoàn toàn mất phương hướng, nhưng bằng trực giác, Thẩm Thạch nghĩ hắn đang ở một nơi rất sâu trong Yêu Đảo, có lẽ đã đến gần Bắt Yêu động.
Dù sao từ lúc gặp phải quỷ vụ, mọi phương hướng đều đã bị quỷ vụ phá hỏng, Thẩm Thạch bị ép bất đắc dĩ phải chạy lên núi, chạy sâu vào trong đảo. Hắn biết đây là uống rượu độc giải khát, nhưng sống chết ngay trước mắt, làm sao quản được nhiều như vậy?
Thẩm Thạch không còn sức lực, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy nhìn quanh. Chung quanh mơ hồ đều là bóng tối, loáng thoáng nhìn thấy ít cây cối thưa thớt, có lẽ đã ra khỏi rừng, trong bóng tối có khá nhiều những bóng đen to nhỏ không đều, có lẽ là những tảng đá..
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, trong bóng tối nặng nề, hình như chỉ còn tiếng thở dồn dập của hắn.
Vô số truyền thuyết về Yêu Đảo, kể cả truyền thuyết nói rằng trong đêm tối, Yêu Đảo sẽ xuất hiện yêu thú hung mãnh ào ạt tràn qua đầu hắn.
Thẩm Thạch cảm giác tim mình đột nhiên đập rất rất nhanh.
Hắc ám xung quanh đặc lại, gió đêm lạnh buốt không biết từ đâu thổi tới, như dao sắc cắt lên mặt hắn.
Đột nhiên, từ đằng xa vang lên tiếng quỷ khóc thê lương, một quỷ vụ với những đốm sáng màu xanh lá xuất hiện, Thẩm Thạch giật bắn người.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn nghiến răng nhìn quỷ vụ, chúng đang bay thẳng tới chỗ hắn. Đương nhiên hắn không thể đứng ngốc ở đây nữa. Thẩm Thạch cố nén đau đớn, quay người bỏ chạy.
Nhờ hiện giờ có ánh sáng trời đêm nhàn nhạt, nên tốc độ của Thẩm Thạch nhanh hơn trước, nhưng mới chạy qua mấy tảng đá, hắn nhìn thấy trước mặt là một vách núi cao ngất, ở giữa là một động to, tối như mực.
Một dự cảm bất tường dâng lên trong lòng hắn, sau một khắc, hắn vô thức nhìn sang bên trái sơn động, quả nhiên thấy một tấm bia đá, bên trên có chữ viết, nhưng trời tối quá không đọc được.
Thẩm Thạch mờ mịt đi tới, bàn tay sờ lên tấm bia lạnh như băng, dấu chữ khắc lướt qua tay hắn. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng, đầy tuyệt vọng.
Bắt Yêu động.
Trên tấm bia đá chính là ba chữ ấy.
※※※
Trong bóng đêm, Thanh Ngư Đảo hoàn toàn tĩnh lặng, những làn gió biển và sóng biển nhè nhẹ, làm cảnh đêm trở nên ôn nhu tường hòa.
Nhiều người đã quay về động phủ của mình, Thanh Ngư Tập và những con đường ven biển náo nhiệt ban ngày đã không còn một bóng người, ngay cả ở bến tàu. Trước giờ nơi này chỉ có đệ tử Luyện Khí cảnh đi Yêu Đảo là tới đây, bọn hắn chuyên đi sớm về trễ, từ lâu đã thành thói quen, nên chẳng ai để ý.
Chung Thanh Lộ ủ rũ, kèm theo một chút nôn nóng khó hiểu.
Cô cảm thấy mình quả là khờ không chịu nổi.
Không phải chỉ là luyện thành một lò Bồi Nguyên Đan sao, sao mình chẳng khác gì một con ngốc chạy đến đây? Ách, không đúng, luyện thành Bồi Nguyên Đan có nghĩa là rất giỏi, mình chính là đệ tử đầu tiên thành công luyện chế ra nhị phẩm Linh Đan Bồi Nguyên Đan trong suốt mấy trăm năm nay của Lăng Tiêu Tông khi mới chỉ là Luyện Khí cảnh, chỉ cần đến ngày mai tin tức này truyền ra, nhất định sẽ làm chấn động Đan Đường và cả tông môn, chẳng kém gì Cam Trạch!
Nên tại sao mình chạy tới đây a!?
Chung Thanh Lộ nắm chặt bàn tay, trong bàn tay ấy, là một bình ngọc bóng loáng, bên trong có năm viên Bồi Nguyên Đan mới ra lò.
"Được rồi, chỉ là vì ta thấy hắn đáng thương, tám lần trước luyện đan liên tục thất bại, mỗi lần hắn đưa ta Linh Tinh đều miễn cưỡng cười vui vẻ, tưởng ta không nhìn ra sao? Hôm nay chỉ là muốn ném bình linh đan này vào mặt hắn, nét mặt hắn lúc đó chắc là rất đẹp mắt!"
Chung Thanh Lộ khẽ thở ra một hơi, tâm tình trở nên khá lên, thậm chí còn hơi mỉm cười.
Đúng vậy, ta làm sao có suy nghĩ kỳ quái gì được, chỉ là thấy tên kia quá mức đáng thương, mỗi lần đều bị việc tìm linh tinh để luyện đan ép tới không thở nổi, nên mới tới đây đưa bình thuốc này ném cho hắn, để cho hắn biết đưa Linh Tinh cho ta không phải là cho không!
Hô. . .
Chung Thanh Lộ gật gù, đứng trong một góc tối ở bến tàu, tiếp tục chờ đợi. Tuy đã tự thuyết phục bản thân, nhưng cô vẫn cảm thấy lẽ ra mình không cần phải đứng lộ mình ra ngoài, nếu không lỡ bị ai nhìn thấy, chẳng phải là sẽ thấy nghi ngờ sao, ngộ nhỡ có tên nào đầu óc đen tối ăn nói bậy bạ bảo mình có ý gì với tên kia, thì càng không ổn.
Thôi thì núp vào chỗ nào không ai thấy, chờ hắn trở về, đợi đến lúc chỉ có một mình hắn, gọi hắn lại, ném bình cho hắn, rồi quay người bỏ đi!
Xem xem hắn sẽ phản ứng ra sao!
Ha ha, ánh mắt Chung Thanh Lộ nhìn ra mặt biển xa xa, đột nhiên cô chớp mắt, lộ rõ vẻ khẩn trương.
Bóng dáng một cánh buồm mơ hồ hiện lên, từ từ trôi về phía bến tàu..
Chung Thanh Lộ hít sâu một hơi, trong lòng có một cảm giác kỳ quái, như nôn nóng, như chờ mong, như khẩn tấm.
Thế là sao nhỉ? Sao mất tập trung thế này? Chung Thanh Lộ cảm thấy ghét cảm giác của mình, cô lắc đầu.
Không lâu sau, chiếc thuyền lớn nhanh chóng tới gần bờ, Chung Thanh Lộ bước tới hai bước, nhìn chăm chú, chỉ thấy hai vị sư huynh sư tỷ Ngưng Nguyên cảnh nhanh chóng rời thuyền, không hề ngừng lại, phóng thẳng vào trong đảo, bảy tám đệ tử Luyện Khí cảnh từ từ rời khỏi thuyền.
Nét mặt người nào rất kỳ quái, không hề có nét vui vẻ vì thu hoạch thành công, đều âm trầm, không ai nói với nhau câu nào.
Chung Thanh Lộ cảm thấy bầu không khí này cổ quái, nhưng cô không phải là chờ họ, nên tiếp tục nhìn xuống phía sau họ.
Nhưng phía sau họ… không còn ai rời khỏi thuyền, không có ai đứng trên boong thuyền.
Trống rỗng, không còn...một bóng người.
Trong bóng tối, Chung Thanh Lộ thảng thốt. Cô bước tới mấy bước, nhìn chăm chú, sắc mặt tái nhợt như tuyết.