Anh đang nói đùa sao? Ông xã, anh…
Lam Phi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Còn Lục Tử Hàn vẫn nắm chặt lấy tay của cô, hiện tại hắn rất khó xử.
- Tiểu Phi, nghe anh. Chỉ cần em khoẻ lại, chúng ta sẽ như lúc trước. Chỉ là một đơn ly hôn thôi, được không?
Từ trước đến giờ, lòng tự trọng của Lam Phi rất lớn. Cô đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện Lục Tử Hàn vì người phụ nữ khác mà ly hôn với cô. Cho dù cô có ngã bệnh, có chết đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Bất giác Lam Phi rút tay lại. Hai mắt cô ngấn nước, nhìn chằm Lục Tử Hàn. Trong lòng cô hiện tại rất đau. Chỉ là muốn yêu đương một chút thôi, vì sao lại khó khăn đến vậy?
Cả hai người lúc này đều lâm vào hoàn cảnh bế tắc. Không ai là không đau lòng cả. Một người không muốn vợ mình chết, một người lại không muốn để chồng vì mình mà đến bên người phụ nữ khác.
- Nếu anh bắt em kí vào đơn ly hôn. Em sẽ nhảy lầu tự tử. Con người em luôn ích kỉ như vậy, cho dù có chết cũng không muốn thấy anh vì em mà bên người khác.
- Tiểu Phi, anh…
- Anh ra ngoài đi. Em muốn được yên tĩnh.
Nhưng Lục Tử Hàn vẫn không nhúc nhích. Lam Phi trong cơn tức giận gạt hết đồ đạc trên chiếc bàn bên cạnh xuống đất.
- Anh ra ngoài ngay đi!
Trợ lí Lưu đứng bên ngoài đã chứng kiến tất cả. Lúc này anh ta đi vào bên trong, thấy Lam Phi vô cùng kích động thì lên tiếng khuyên giải Lục Tử Hàn.
- Lục tiên sinh, ngài nên ra ngoài một lát để tiểu thư bình tĩnh lại đã. Nếu ngài vẫn cố chấp như thế, cô ấy sẽ không chịu nổi…
Lục Tử Hàn thở dài nhìn Lam Phi, cuối cùng hắn cũng quay người đi ra khỏi phòng bệnh của cô. Giọt nước mắt của Lam Phi cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà rơi xuống. Cô nằm xuống giường bệnh, kéo chăn chùm kín người.
Trợ lí Lưu không nói gì nữa, đành đi gọi người đến quét dọn tàn cuộc dưới đất.
Tất cả mọi việc diễn ra trong phòng bệnh đều được một chiếc camera giấu kín quay hết lại. Bạch Khuynh Xảo ngồi tựa trên ghế, vắt chéo hai chân nhàn nhã xem kịch hay.
Thế lực của Bạch gia vốn rất rộng. Việc mua chuộc một y tá, đem camera giấu kín trong phòng bệnh của Lam Phi không có gì là khó khăn cả. Một mặt cô ta muốn quan sát xem cảnh Lam Phi phát bệnh trông thê thảm ra sao. Mặt khác, cô ta sẽ đề phòng trường hợp Lục Tử Hàn giở trò.
Tuy Bạch Khuynh Xảo thích Lục Tử Hàn là thật, nhưng cô ta không hoàn toàn tin tưởng những gì mà hắn nói. Biết đâu được, hắn lại bàn với Lam Phi gài bẫy cô ta thì sao?
Đối với Bạch Khuynh Xảo, việc chiếm lấy một người cần thận trọng từng bước một. Chỉ là một đơn ly hôn thôi thì chưa đủ. Cô ta có rất nhiều thủ đoạn khiến Lục Tử Hàn phải quên Lam Phi đi. Tuy nhiên, trước hết phải giải quyết mối ràng buộc hôn nhân của hai người đó trước đã. Để sau này, cô ta còn nghĩ được cớ mà nói dối.
…
Tối hôm đó, Lục Tử Hàn lái xe đến nhà riêng của Bạch Khuynh Xảo theo như điểm hẹn.
Vừa mở cửa, Bạch Khuynh Xảo không tiếc mặt mũi lao đến ôm lấy cổ của Lục Tử Hàn. Hắn khó chịu suýt nữa muốn bóp chết cô ta ngay. Nhưng cứ nghĩ đến trong tay Bạch Khuynh Xảo vẫn đang cầm thuốc giải để cứu Lam Phi nên cố nhịn xuống.
- Tử Hàn, em đợi anh cả tối đấy. Anh ăn gì chưa? Em có chuẩn bị rất nhiều món ngon cho anh.
Bạch Khuynh Xảo lôi kéo tay của Lục Tywr Hàn đi vào bên trong.
Do hôm nay cô ta muốn hai người có không gian riêng tư nên đã đuổi hết tất cả người giúp việc đi.
Bàn ăn được trang trí rất đẹp mắt kết hợp với ánh nến lung linh tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Từ khi bước vào đến giờ, sắc mặt của Lục Tử Hàn không hề thay đổi. Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc như thế. Cho đến khi Bạch Khuynh Xảo kéo ghế, Lục Tử Hàn mới quay lại nói thẳng vào vấn đề chính.
- Thuốc giải!
- Vội gì chứ. Đêm nay anh ở lại đây với em. Mai em sẽ đưa thuốc giải cho anh.
Bạch Khuynh Xảo vừa nói, cơ thể mảnh mai cùng với chiếc váy hai dây mỏng tanh sát lại gần người Lục Tử Hàn. Cô ta không tin rằng mị lực của cô ta không thể khiến Lục Tử Hàn khuất phục.
- Có phải em phóng khoáng lắm đúng không? Anh chưa có ly hôn với cô ta mà em đã đưa thuốc giải cho anh rồi.
Càng nói, cô ta càng nhìn Lục Tử Hàn bằng ánh mắt si mê.
Cuối cùng, Lục Tử Hàn cầm bó hoa trên tay lên, động tác cứng ngắc đưa cho Bạch Khuynh Xảo.
- Tặng cô.
- Tặng em sao? Em không ngờ anh lại lãng mạn như vậy…
Món quà mà Lục Tử Hàn tặng khiến cho Bạch Khuynh Xảo vô cùng phấn khích. Cô ta ôm lấy bó hoa hồng trong tay, sau đó cúi xuống hít lấy mùi hương thoang thoảng toả ra từ những cánh hoa. Ngay cả cô ta thích hoa hồng Lục Tử Hàn cũng biết. Có vẻ, tình hình đang tiến triển theo một chiều hướng tốt.
Bạch Khuynh Xảo cực kì vui vẻ. Cô ta đem bó hoa đặt xuống cái bàn bên cạnh rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình. Ai ngờ, còn chưa đi được mấy bước, cô ta cảm thấy đầu hơi choáng, cuối cùng ngã xuống đất ngất đi.
Mà Lục Tử Hàn vẫn đứng đó không chút động tĩnh.
Lát sau, Du Minh Hạo cùng một đám người xông vào.
- Tìm hết tất cả ngóc ngách căn nhà. Xâm nhập cả vào hệ thống camera để tìm kiếm.
Lục Tử Hàn ra lệnh xong, tất cả đều vào vị trí đi làm việc. Du Minh Hạo đi đến chỗ của Bạch Khuynh Xảo, hai tay xỏ túi quần lấy chân đá nhẹ mấy cái vào người cô ta.
- Kể cũng hay thật. Sao cậu biết trong phòng bệnh của Lam Phi có gắn máy theo dõi?
- Đoán.
Một từ ngân gọn cũng đủ để khiến Du Minh Hạo bội phục. Quả nhiên, tất cả mọi chuyện lại đều nằm trong sự tính toán của Lục Tử Hàn cả. Nhiều lúc Du Minh Hạo muốn bổ đầu của Lục Tử Hàn ra xem bên trong có thể chứa những cái gì.
IQ cao đúng là có lợi thế hơn hẳn.
Đến cả bỏ thuốc gây mê vào bó hoa hồng, lợi dụng sở thích của Bạch Khuynh Xảo khiến cô ta ngất đi mà hắn cũng nghĩ ra được. Thật là chẳng ai ngờ đến.
- Lát nữa nếu tìm thấy thuốc, cậu định tính sao với cô ta?
Câu hỏi của Du Minh Hạo quá đúng trọng điểm. Ánh mắt mà Lục Tử Hàn nhìn về phía của Bạch Khuynh hiện lên vẻ tàn độc.
Cô ta khiến cho Lam Phi bị thương, khiến cho mối quan hệ của hắn và vợ sứt mẻ. Làm sao có thể dễ dàng tha cho cô ta được?
- Xong việc, đem cô ta cho đám thuộc hạ của anh chơi. Nếu chơi chán rồi thì gϊếŧ đi!