Lại qua một lúc sau, cuối cùng bữa tiệc cũng tan.
Mọi người cùng ra về, vì đa phần ai cũng có rượu trong người, thế nên mọi người hoặc là gọi xe hoặc là gọi tài xế trong nhà đến lái.
"Hôm nay mọi người đều phải đi về nhà phải không?"" Trình Yên Chi đội mũ và đeo khẩu trang lên, nói: "Tôi không lái xe, cho tôi đi nhờ với."
Lúc nói chuyện như đang nói cho mọi người nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Tranh. Mọi người đứng đây đương nhiên cũng có người sẵn lòng đưa Trình Yên Chi về, chỉ là người sáng suốt đều không muốn tự làm mình mất mặt.
Nhưng Lục Tranh lại không trả lời, anh nhìn về phía Thẩm Thần, nói với giọng điệu đương nhiên: "Tôi đưa em về trường học."
"Đúng rồi, suýt chút nữa là quên Thẩm Thần cũng phải quay về trường học." Trình Yên Chi cười nhạt: "Vậy cùng đi thôi, đưa em ấy về trường trước rồi chúng ta lại về cũng được."
"Không cần." Thẩm Thần xua tay: "Hai nơi không thuận đường, em bắt xe về là được."
"Cả người đầy mùi rượu." Giọng điệu Lục Tranh hơi bất mãn: "Lên xe, đưa em về."
Thẩm Thần âm thầm cắn cắn môi, thật ra cậu cũng không muốn đi cùng xe với bọn họ.
Ngay khi cậu còn đang tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, đột nhiên có người gọi tên của cậu: "Thẩm Thần."
Một âm thanh quen thuộc, Thẩm Thần quay đầu liền nhìn thấy Tạ Hoài Tư đứng cạnh một trụ đá cẩm thạch cách đó không xa. Trong bóng đêm, anh ấy đứng thẳng người ở đó, vẫy vẫy tay với cậu, nhìn rất ấm áp và hiền hòa.
Những người còn đang đứng ở cửa chưa đi cũng nhìn theo tầm mắt Thẩm Thần, vừa thấy thế, bèn rất tự giác nhìn về phía Lục Tranh.
Thẩm Thần cũng không hề chú ý nhiều đến thái độ của người khác, cậu còn đang kinh ngạc không biết tại sao Tạ Hoài Tư lại xuất hiện ở đây.
"Sư huynh?"
Tạ Hoài Tư đi về phía cậu: "Em đã xong rồi à? Giờ về trường học phải không?"
Thẩm Thần gật gật đầu.
"Vậy cùng đi nhé."
Thẩm Thần: "Sao anh lại ở đây?"
"A... Anh nghĩ lại vẫn nên đến đón em thì tốt hơn, thế nên mới đến đây đợi em."
Lúc nãy trong điện thoại Thẩm Thần đã nói anh ấy không cần đến đây, vì chính cậu cũng không biết khi nào mới kết thúc.
Hiện tại cách lúc Tạ Hoài Tư gọi điện thoại cho Thẩm Thần đã hơn một giờ, cho nên anh ấy trong tình huống hoặc là không biết cậu có thật ở đây không, hoặc là không biết cậu đến khi nào mới kết thúc đã ngốc nghếch đến đây chờ.
Tâm trạng Thẩm Thần nhất thời phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Tạ Hoài Tư gật đầu với đám người Lục Tranh, sau đó lôi kéo tay áo của Thẩm Thần: "Ði thôi, lại muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất."
Cũng tốt, đi cùng Tạ Hoài Tư thì không cần bọn họ đưa về.
Thẩm Thần "ừm" một tiếng, quay đầu nói với Lục Tranh: "Vừa lúc hai người không cần đưa em, em về trường học trước đây."
Lục Tranh nhìn hai người, khẽ nhếch khóe miệng, không trả lời cũng không tỏ thái độ.
Nhưng Trình Yên Chi lại có chút kinh ngạc nói: "Thẩm Thần, bạn trai em hả?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, xung quanh dường như yên tĩnh đi vài phần.
"Không..."
"A! Là sư huynh à!" Trúc Lan Khuê đã uống khá nhiều, đang vịn vào trên người Cửu Dạ, nghe Trình Yên Chi nói thế thì cười hì hì nói: "Còn chưa phải là bạn trai đâu, có điều sắp rồi! Sư huynh cố lên nha!"
Thẩm Thần: "..."
Sắc mặt Tạ Hoài Tư hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng khẽ cười.
"Lan Khuê phiền anh đưa về rồi." Trước mặt bao nhiêu người thế này, giải thích lại càng tỏ vẻ kỳ lạ, vì thế Thẩm Thần dứt khoát bỏ qua, nói xong câu cuối với Cửu Dạ liền cùng Tạ Hoài Tư rời đi.
Hai bóng người một cao một thấp rất nhanh đã đi xa, đứng từ xa nhìn tới, hình như hai người họ đang ở ven đường đợi xe.
"Không ngờ được." Trình Yên Chi cười nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Cửu Dạ, cậu đưa hai người họ về nhà đi, tôi còn có việc." Lục Tranh bình tĩnh nói xong liền tới chỗ đỗ xe, "hai người họ" chính là chỉ Trúc Lan Khuê và Trình Yên Chi.
Ý cười trong mắt Trình Yên Chi chợt biến mất.
Ðường Tranh: "Hả?"
Quý Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn không nhịn được hóng chuyện: "Chậc, thằng nhóc này có bạn trai rồi à?"
Cửu Dạ nói đùa: "Đúng đấy, anh Tranh đi nhanh quá, nếu không tôi còn muốn phỏng vấn chút xem cảm giác vợ bé nhỏ bị người xách đi là thế nào ấy chứ."
Quý Nhiễm: "Sao tôi lại cảm thấy cậu là muốn hỏi cảm giác đội nón xanh như thế nào chứ nhỉ?"
Cửu Dạ: "Có gì khác nhau không?"
Quý Nhiễm sâu kín cười: "Ừm... hình như không khác lắm."
Tạ Hoài Tư và Thẩm Thần ngồi trên xe taxi trở về trường học, nửa giờ sau, taxi ngừng lại trước cổng trường Đại học A, hai người cùng đi vào bên trong, không hề hay biết có một chiếc xe đã đi theo bọn họ suốt cả đoạn đường, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây bên phải cổng trường.
"Tiên sinh, phải đợi ở đây hay đến nơi khác?" Tài xế ngồi ở ghế điều khiển, nhìn lên kính chiếu hậu hỏi.
"Đợi một lát."
"Được."
Lục Tranh ngồi ở ghế sau, xuyên qua cánh cửa sổ đã mở một nửa nhìn thân ảnh hai người đi càng ngày càng xa.
Trước cổng trường có vài sinh viên rải rác đi lại, hơn mười phút sau, sau khi xác định Thẩm Thần an toàn trở lại trường học không đi ra ngoài, Lục Tranh lúc này mới phản ứng lại, vỗ trán cười khẽ.
Anh đang lo lắng cái gì thế này, chẳng lẽ còn sợ chàng trai kia lừa cậu cái gì hay sao?
"Đi thôi."
"Cậu muốn đi đâu?"
Lục Tranh nói địa chỉ đại viện.
Tài xế: "Được."
Dưới lầu ký túc xá tòa B, Thẩm Thần dừng bước, nói tiếng cảm ơn với Tạ Hoài Tư.
"Em không cần khách sáo như vậy."
Thẩm Thần: "Lúc nãy anh đứng đó đợi bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm..." Tạ Hoài Tư nhìn thấy ánh mắt không quá tin tưởng của Thẩm Thần, quanh co nói: "Chủ yếu là anh không biết khi nào thì em ra, lại sợ lúc anh đi rồi trùng hợp em vừa kết thúc thì sao bây giờ."
Thẩm Thần phì cười: "Nếu vậy thì anh có thể trực tiếp gọi cho em mà."
Tạ Hoài Tư: "Anh không muốn làm phiền em."
Thẩm Thần không lên tiếng, cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Tạ Hoài Tư dường như nhìn ra sự khó xử của cậu: "Thẩm Thần, anh nghĩ em nhìn ra được tâm tư của anh, nhưng... Em tuyệt đối đừng áp lực, anh sẽ không ép em, việc anh làm đều là tự nguyện cả."
Thẩm Thần ngước mắt nhìn anh ấy, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của chàng trai tràn đầy sự chân thành tha thiết.
Tạ Hoài Tư tiếp tục nói: "Xem như là cho anh cơ hội theo đuổi em nhé."
"Nhưng mà em..."
"Đừng đừng đừng, hiện tại em đừng nói." Tạ Hoài Tư vội ngăn cậu lại: "Hiện tại em không thích anh không có cảm giác với anh, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Chúng ta có thể từ từ tiến tới, từ từ tìm hiểu nhau."
Thẩm Thần: "Sư huynh."
"Được rồi em mau vào đi, dì quản lí phải đóng cửa rồi." Tạ Hoài Tư xua tay một cái, sợ cậu sẽ từ chối, vừa xoay người liền chạy mất.
Thẩm Thần nhìn bóng lưng vội vã của anh ấy, chậm rãi rũ mắt xuống.
Trương Lan Khuê từng nói, người khác cũng rất tốt.
Rồi cậu sẽ phát hiện cái tốt của người khác, sẽ có thôi!
***
Cuối tuần, Thẩm Thần trở về nhà họ Lục.
"Ông ạ." Vừa đi vào cửa, Thẩm Thần liền thấy Lục Trí Minh đang đi từ trên lầu xuống.
Lục Trí Minh đi tới xoa đầu cậu, vô cùng yêu thương nói: "Đã về rồi."
"Dạ."
"A Tranh đã về rồi, hai đứa đã gặp nhau chưa?"
Thẩm Thần gật gật đầu: "Hai ngày trước vừa cùng ăn cơm ạ."
"Tốt lắm." Lục Trí Minh vừa nói vừa đi về phía phòng khách: "Thằng nhóc thối này cuối cùng cũng được điều về rồi, sau này cũng không cần phải mấy năm không gặp nhau nữa."
"Về sau không đi nữa ạ?"
"Sao có thể không đi nữa, cấp trên giao nhiệm vụ xuống thì vẫn phải chạy khắp thế giới thôi. Ha, thế này đều là nó tự tìm cả, làm việc khác người."
Tuy rằng ngữ khí của Lục Trí Minh rất bất mãn, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ tự hào, Thẩm Thần đoán, mấy năm nay chắc chắn Lục Tranh chưa từng làm Lục Trí Minh thất vọng.
Lúc sau Thẩm Thần đi về tiểu lâu, đi vào nhà đặt hành lý mang về xuống, sau đó đi vào phòng của Lưu Lương.
"Mẹ."
Lưu Lương đang bên ban công thêu đồ, nhiều năm qua, đây là việc bà thường xuyên làm, cũng là việc bà cảm thấy hứng thú nhất trong lúc rảnh rỗi: "Con về rồi à."
"Dạ." Thẩm Thần đi đến bên cạnh bà: "Mẹ đang thêu gì vậy?"
"Hoa mẫu đơn." Lưu Lương vừa dứt lời liền buông mảnh vải trong tay xuống: "Gặp Lục Tranh rồi?"
Thẩm Thần: "Không có, anh ấy đúng lúc không ở nhà."
"Ừm."
"Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Là... Con muốn đi làm thêm, mấy bạn học của con ai cũng đi làm thêm cả." Thẩm Thần quan sát vẻ mặt Lưu Lương, chậm rãi nói: "Vậy nên sau này cuối tuần có thể con không trở về đều đặn, mẹ thấy thế nào ạ?"
Lưu Lương liếc mắt nhìn cậu một cái, nhíu mày: "Không chuyên tâm học hành, đi làm thêm làm cái gì, hiện tại con còn thiếu ăn thiếu mặc à?"
"Con không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, nhưng mấy thứ này lại không phải của chúng ta."
"Con......"
"Mẹ, con đã trưởng thành, lúc trước ông Lục tốt bụng giúp đỡ chúng ta, nhưng chúng ta không thể dựa vào ông ấy cả đời, ở nơi này cả đời được. Con muốn tự kiếm tiền, từ từ trả lại." Thẩm Thần vẫn luôn sợ hãi Lưu Lương, vậy nên lúc vừa nói dứt câu tim cậu cũng đập liên hồi.
Quả nhiên, Lưu Lương hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cũng trở nên chua đi: "Ý con là mẹ mặt dày dắt con ăn bám nhà bọn họ? Thẩm Thần tại sao con không nghĩ xem, nếu như lúc trước mẹ không làm vậy, con còn có thể sống đến bây giờ ư? Có thể học trường tốt như vậy, thi vào đại học tốt như vậy ư? Cánh cứng được một chút thì đã muốn bay đi sao?"
"Con không có ý này, con cũng không có trách mẹ." Ngực Thẩm Thần run lên: "Ông Lục đối xử với con rất tốt, cả nhà họ Lục cũng rất tốt với chúng ta, nhưng con không muốn như thế này mãi mãi. Con muốn dựa vào chính mình, con không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta rời khỏi bọn họ là không sống được. Mẹ... Con biết bây giờ con còn chưa thể làm được, nhưng con vẫn muốn thử, từng bước một, rồi sẽ có ngày, con có thể dựa vào chính bản thân mình nuôi mẹ."
Lưu Lương á khẩu không nói được gì, hơn nửa ngày sau mới nói tiếp: "Hừ, con chỉ đang làm việc vớ vẩn."
Thẩm Thần bỗng nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng vẫn cố chấp nói: "Con sẽ chứng minh cho mẹ xem con không hề làm việc vớ vẩn."
Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi trở lại phòng mình, Thẩm Thần càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cậu đi làm thêm sau giờ học, vừa kiếm được tiền lại không phải đi làm chuyện xấu gì, vì sao mẹ không thể hiểu cho nỗi tự ti nhỏ bé trong lòng của cậu vậy chứ.
Nếu vĩnh viễn cần sự giúp đỡ của người khác, thì cậu nên làm thế nào để đi tiếp đây.
Thẩm Thần thở dài một hơi, ngã lưng lên chiếc giường to mềm mại.
Từ lúc lên đại học, ông Lục liền cho người gửi tiền vào thẻ của cậu theo định kỳ, bao gồm tiền học, tiền sinh hoạt, thậm chí còn có tiền mua quần áo, tiền đi chơi.
Mỗi lần đều là một khoản lớn.
Nhưng Thẩm Thần rất ít khi dùng số tiền này, ngoại trừ học phí không thể không trả, các chi tiêu trong sinh hoạt của cậu đều rất tiết kiệm.
Cậu luôn nghĩ, tương lai rồi có một ngày cậu sẽ trả tấm thẻ này cùng với tất cả số tiền đã từng dùng lại cho ông Lục. Sau đó sẽ dùng tiền chính mình kiếm được hiếu kính với ông, tất nhiên, ông vốn không cần chút tiền ấy của Thẩm Thần.
Nhưng như thế tốt xấu gì cũng là thay cho tâm ý và lòng biết ơn của cậu.