"Vâng" Bị cắt ngang, Lục Tranh rời mắt khỏi cậu, trả lời ông mình.
Trong thoáng chốc đó, Thẩm Thần nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt anh rõ ràng hơn.
Cậu cũng hồi thần không nhìn anh nữa, cúi đầu xoắn ngón tay.
Sau đó, Lục Tranh lại nhìn về phía Lưu Lương, mặt không biểu cảm, anh khách sáo nói: "Sau này nếu dì và em có việc gì khó khăn, thì cứ đến tìm con."
Lời nói tuy xa cách nhưng phải phép, không cho người khác tìm thấy chút khuyết điểm nào.
Lưu Lương vội vàng cười hỏi:" Con là Lục Tranh phải không? Học cấp ba rồi nhỉ?"
Lục Tranh gật đầu: "Vâng, lớp mười hai ạ."
"Ừm, vậy chắc thành tích của con tốt lắm phải không, Thần nhà dì mới lên lớp bảy, mà thành tích của nó không ổn tí nào. "
Thành tích của Thẩm Thần đúng là có hơi chông chênh. Nhưng nghe mẹ khen người khác, lại chê mình, Thẩm Thần bỗng cảm thấy rất tự ti và khó chịu. Cậu nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu không nói lời nào.
"Không sao, thành tích thì có thể dần trau dồi mà." Lục Trí Minh trấn an: "Sau này cứ để anh Lục Tranh dạy kèm cho con, thành tích của thằng nhóc này cũng được, có gì không hiểu con cứ hỏi nó."
Lưu Lương nghe thế vội nói: "Vậy sao được ạ. Lớp mười hai vốn là thời điểm quan trọng, không nên để Thẩm Thần làm phiền Lục Tranh thêm nữa."
Lục Trí Minh phẩy tay, bộ dáng đã định: "Không sao, thằng nhóc này ở nhà cũng không học bài, rảnh rỗi lắm."
Không học bài.
Vậy mà thành tích vẫn có thể tốt được á?
Thẩm Thần lần nữa lén liếc nhìn Lục Tranh một chút, cậu bỗng nhiên cảm thấy vòng sáng xung quanh người anh nhiều thêm một vòng.
Lục Trí Minh cũng liếc nhìn thằng cháu cao kều của mình. Ông chẹp miệng không hài lòng, nhăn mày nói với Lục Tranh: "Ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng. Con định để người khác cứ phải ngước nhìn con để nói đấy à?"
"Nào, A Tranh, mau. Lại đây ngồi." Lục Trí Minh vẫy tay với anh, chỉ sang chỗ ngay bên cạnh Thẩm Thần nói.
Thẩm Thần đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng giây tiếp theo người nọ đã nói: "Mới chơi bóng xong, cả người con toàn mồ hôi, con đi tắm đã, mọi người cứ nói chuyện đi."
Cả người cậu thả lỏng, trong lòng lại cảm thấy có hơi mất mát.
Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn anh đi thẳng lên lầu, thân hình cao lớn biến mất chỗ ngã rẽ cầu thang nhanh như cơn gió thoáng qua, chẳng để lại chút dấu vết nào của anh cả.
Sau đó, Thẩm Thần cũng không nhìn thấy Lục Tranh nữa. Mãi cho đến giờ ăn cơm, khi dì Từ giúp việc của nhà họ Lục lên gọi anh xuống, anh mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong phòng ăn, trên bàn bày đầy những món ngon, phong phú và tinh xảo.
Lúc này, bố mẹ Lục Tranh đều đã về nhà.
Thẩm Thần quy củ ngồi ăn cơm, nhưng thi thoảng cậu vẫn lén quan sát hai cô chú xa lạ này.
Bố Lục Tranh rất nghiêm túc, nhìn có vẻ hơi dữ, nhưng mẹ của anh lại rất xinh đẹp. Lúc còn ở nhà cũ, các dì lớn tuổi mà Thẩm Thần gặp chẳng ai có khí chất tao nhã như người phụ nữ trước mặt này cả. Trông bà có vẻ còn lớn tuổi hơn cả mẹ cậu...nhưng vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp.
"A Thần, sao con không ăn? Con gầy quá, nên ăn nhiều vào." Lục Trí Minh quan tâm nói.
Thẩm Thần hồi thần, cậu vội vàng gắp món ăn trước mặt: "Có ạ, con, con vẫn đang ăn ạ."
"Ừ, con không cần phải câu nệ gì hết. Sau này đây là nhà của con."
"Con..., cảm ơn ông ạ."
Ăn xong Lục Trí Minh bảo Lục Tranh đưa Thẩm Thần và Lưu Lương về chỗ ở.
Nơi Thẩm Thần và Lưu Lương ở là một căn tiểu viện biệt lập, cách tòa nhà chính không xa. Căn tiểu viện này vốn là nơi mà ông Lục hay tới ở vào mỗi mùa hè, bởi vì xung quanh nhiều cây cối, kiến trúc của căn nhà lại độc đáo, rất mát mẻ, thoải mái. Nhưng nay mẹ con Thẩm Thần đã tới đây, vì để họ thoải mái và tiện săn sóc, ông Lục liền cho người dọn dẹp nơi này.
Nói là tiểu viện, nhưng căn nhà cũng không hề nhỏ chút nào.
Trong nhà có phòng khách, phòng bếp và hai phòng ngủ lớn. Sau khi vào nhà, Lưu Lương vào phòng bếp và phòng khách xem thử. Còn Lục Tranh thì dẫn Thẩm Thần đi xem phòng ngủ.
"Sau này, đây sẽ là phòng ngủ của em, đồ ăn đồ uống ở phòng bếp đều có hết. Nếu có thiếu thì nói với lão Mạc, chính là người dẫn em vào đấy, chú ấy sẽ đi mua." Lục Tranh đứng dựa vào cửa phòng chứ không đi vào, anh dùng giọng điệu như đang bàn giao công việc nói chuyện với cậu: "Với lại, lát nữa sẽ có người đưa hành lý của em đến đây."
Thẩm Thần đứng bên cạnh anh, nghe anh nói xong thì gật đầu.
"Sao không vào trong xem thử phòng? Không hài lòng à?"
Lục Tranh khoanh tay cúi đầu nhìn Thẩm Thần, thấy hai tay của cậu còn đang run run, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Thẩm Thần vội vàng lắc đầu, trả lời anh: "Không, em không có gì không hài lòng. Nơi này, rất tốt."
"Hừm, vậy thì tốt."
Thẩm Thần cả ngày nay rất ít khi nói chuyện, giờ cậu mở miệng, Lục Tranh mới phát hiện khi nói, cậu giống như có vẻ có hơi lắp bắp.
"Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước." Anh nheo mắt lại, không nói gì thêm.
"Lục, Lục..."
Lúc anh xoay người, cậu bé con bên cạnh rụt rè gọi anh, nhưng đến khi anh quay người lại nhìn cậu, thì cậu lại đỏ mặt không nói ra lời.
Từ nhỏ đến giờ, xung quanh Lục Tranh đều là những con em nhà thế gia, dù có là người kém cỏi đi nữa, thì đặt cạnh người thường vẫn có thể xem như là xuất sắc.
Anh chưa từng gặp ai vừa nhút nhát vừa đáng thương như Thẩm Thần cả.
Vì thế, việc ông nội luôn treo bên miệng câu nói "Thằng bé là vị hôn thê của con" làm cho anh vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, việc này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh. Dù sao thì, cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, biết cái gì đâu chứ.
"Có việc gì à?" Lục Tranh hỏi.
Thẩm Thần mím môi, nhỏ giọng nói: "Không có... chỉ là, cảm ơn ạ."
"Không cần đâu."
Sau khi Lục Tranh rời đi không lâu, lão Mạc mang hành lý của hai mẹ con cậu lại.
Bây giờ, Thẩm Thần đã có phòng riêng, cậu vui vẻ sắp xếp quần áo của mình, nhưng quần áo của cậu ít đến tội, lúc móc vào tủ quần áo còn thừa một khoảng lớn, nhìn thế nào cũng thấy thương.
Nhưng việc này chẳng hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Thẩm Thần.
"A Thần à."
Thẩm Thần ngừng tay, quay đầu lại nhìn mẹ đang bước đến: "Mẹ."
"Ông Lục đã tìm được cho con một trường học, một thời gian nữa là con có thể đi học rồi."
Thẩm Thần hơi sững sờ: "Vậy, chúng ta có còn, còn về nhà không mẹ?"
"Về nhà?" Bà Lưu Lương cười khẩy: "Làm gì còn nhà để mà về chứ. Người bố không có trách nhiệm của con chết rồi, vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, chúng ta về đâu đây? Hơn nữa, cái thân này của mẹ còn nuôi được ai chứ."
Hai mắt Thẩm Thần rưng rưng: "Nhưng mà, nơi đây không phải nhà của chúng ta, chúng ta, sẽ ở đâu...?"
"Sau này, đây sẽ là nhà của con." Lưu Lương trông bộ dạng ngây thơ của Thẩm Thần, nghiêm túc nói: "Bố con có lỗi với chúng ta, mẹ cũng có lỗi với con... nhưng A Thần, hiện tại cơ hội của con đến rồi, con phải nắm bắt lấy. Phải chăm chỉ học hành ngoan ngoãn và nghe lời, biết chưa?"
Thẩm Thần nửa hiểu nửa không, nhưng khi nhìn khuôn mặt hốc hác của Lưu Lương, cậu chỉ đành nhỏ giọng đồng ý.
......................
Ông nội của Thẩm Thần từng là phóng viên trên chiến trường. Trong những năm Lục Trí Minh đi lính, hai người từng là anh em sống chết có nhau ở nơi tiền tuyến. Có lẽ vì thế, mà sau đó họ đã ước hẹn sẽ kết làm thông gia với nhau.
Có điều, lúc ấy hai người chỉ là nói miệng mà thôi. Sau này, khi sự nghiệp của Lục Trí Minh phát triển, ông nội Thẩm cũng không để ý, trở về quê nhà.
Nhưng Lục Trí Minh là người nửa đời sống trên lưng ngựa, ông rất coi trọng tình nghĩa anh em. Dù đã lâu không liên lạc được với ông nội Thẩm, nhưng khi Lục Trí Minh nghe tin ông nội Thẩm qua đời, biết được hoàn cảnh của hai mẹ con Thẩm Thần, ông đã đón hai mẹ con họ về đây không chút do dự.
Hơn thế nữa, Lục Trí Minh cảm thấy rất áy náy.
Thật ra, ông cứ nghĩ rằng ông bạn già của mình sống rất tốt. Những năm đầu khi hai người còn liên lạc, ông nội Thẩm chưa từng để ông biết về cuộc sống khó khăn của mình. Vả lại, hai người còn đùa nhau về đứa cháu trai của Lục Trí Minh, rằng sau này nếu ông Thẩm có thêm đứa cháu, vậy là vừa đẹp đôi. Thế nên Lục Trí Minh chưa từng nghi ngờ, cũng không tìm hiểu.
Về phần lời hứa miệng năm ấy, Lục Trí Minh chưa hề quên. Chỉ có điều, thời đại bây giờ không có lý do để ép buộc chuyện này. Hơn nữa, Thẩm Thần còn nhỏ, không cần phải quan trọng hóa vấn đề kết hôn.
Nhưng ông ấy đã tự thề với lòng, tuyệt đối sẽ không để đứa bé này chịu thêm khổ cực nữa. Nếu sau này Thẩm Thần có nên duyên chịu gả cho Lục Tranh, vậy thì nhà họ Lục cũng không có lý do gì để chối từ.
......................
Lục Trí Minh sau đó mang cho hai mẹ họ rất nhiều đồ, đặc biệt là Thẩm Thần, ông ấy còn dặn dò lão Mạc mua rất nhiều quần áo mới cho Thẩm Thần. Chỉ là mấy ngày này, cậu vẫn chưa gặp lại Lục Tranh lần nào, cậu nghe lão Mạc nói là anh đã đến trường học rồi. Vì thế, Thẩm Thần mỗi ngày chỉ ngồi trong sân nhỏ, ngẩn người nhìn biệt thự xa hoa kia.
Cậu rất cô đơn, nhưng mà, ở đâu cậu cũng cô đơn hết.
Mẹ của Thẩm Thần có bệnh trong người nên luôn nằm trên giường. Lúc trước, khi ở nhà Thẩm Thần cũng không có bạn, khi đến trường cũng chẳng có ai chơi cùng cậu. Thế nên lúc này, dù có cảm thấy chán, cậu cũng đã quen.
Hôm nay, Thẩm Thần lén lấy máy chụp ảnh giấu trong hành lý, mang ra sân nhỏ ngồi nghịch.
Chiếc máy ảnh này là chiếc mà bố cậu thích nhất, cũng là món đồ duy nhất bố để lại cho cậu. Nhưng Lưu Lương rất ghét máy chụp ảnh, cho nên lúc trước cậu không lấy ra lần nào. Chỉ khi nào nhớ bố, Thẩm Thần mới lén lấy ra ngắm nhìn.
"Nè, mấy cậu xem, chính là thằng nhóc đó, người mà anh Cửu Dạ bảo sẽ làm vợ của anh Lục Tranh á." Trước nhà bỗng nhiên có tiếng con trai vang lên, nghe có vẻ hơi non nớt.
Thẩm Thần ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trong sân nhỏ đã có thêm mấy đứa trẻ trạc tuổi cậu đứng đó.
"..."
"Vợ cái gì chứ, nói bậy bạ, thằng nhóc này kém xa chị Yên Chi cơ mà." Một cô bé xinh đẹp mặc váy hồng, đứng trong đám khinh thường nói, cô bé bước đến trước mặt Thẩm Thần: "Này, cậu đứng lên coi."
"Các cậu là ai?"
"Tôi là Tiết Linh Linh." Cô bé kia trạc tuổi Thẩm Thần, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại cao hơn Thẩm Thần cả một cái đầu: "Cậu đứng lên tôi coi coi."
Thẩm Thần không quen tiếp xúc với nhiều người như vậy, cậu im lặng đứng dậy, quay người đi vào nhà.
"Cậu không được đi!" Tiết Linh Linh lập tức chặn cậu lại, sau đó nhìn từ trên cao xuống dưới đánh giá Thẩm Thần: "Này nhé, tôi chỉ nói một lần thôi, cậu chẳng thể làm vợ anh Lục Tranh được đâu, anh Lục Tranh đã có chị Yên Chi rồi, cậu không được ở đây nữa."
"..."
Tiết Linh Linh trợn mắt, cô bé tràn đầy tinh thần. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lặng im không nói tiếng nào của Thẩm Thần, cô bé tức khắc cảm thấy như bị tạt cả chậu nước lạnh vào người.
Thẩm Thần im lặng, vài giây sau cậu định vòng qua người Tiết Linh Linh lần nữa để đi vào nhà, nhưng Tiết Linh Linh nào chịu để cậu đi, vì thế cô nhóc nhanh tay giật lấy máy chụp ảnh Thẩm Thần đang ôm trong lòng.
Đồ trong lòng không còn, Thẩm Thần ngạc nhiên quay đầu nhìn cô bé: "Trả cái đó lại, cho tôi."
Tiết Linh Linh thấy cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện, đắc ý nói: "Không trả, trừ khi cậu dọn đi đi."
"Tôi, không dọn đi."
"Cậu không dọn thì tôi sẽ không trả cho cậu đâu!"
"Cậu, cậu trả lại, cho tôi."
Tiết Linh Linh lùi lại bên cạnh đồng bọn đang xem trò vui, vênh váo nói: "Chỗ của tụi này không chứa loại nhà quê như cậu, cậu dọn đi đi, dọn đi rồi thì tôi sẽ trả đồ cho cậu."
"Cậu, cậu!" Thẩm Thần tức đến đỏ mặt, nhưng cậu không nói được gì, chỉ có thể bước lên giành lại đồ.
Cậu rất sợ sẽ xảy ra mâu thuẫn với người khác, nhưng đó là món đồ kỷ niệm duy nhất mà bố để lại cho cậu, thế nên dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể để nó bị người khác lấy mất.
Nhưng Tiết Linh Linh dù sao cũng cao hơn cậu một cái đầu, Thẩm Thần lại vừa thấp vừa bé, sao cậu có thể chạm được đến món đồ cô nhóc đang cầm trên tay cơ chứ.
Thẩm Thần gấp đến độ sắp khóc, nhìn chiếc máy ảnh mình trân quý bị Tiết Linh Linh đưa đi đưa lại trên không trung, cậu hạ quyết tâm, đột nhiên lao thật mạnh vào người Tiết Linh Linh, đẩy ngã cô nhóc xuống đất.
Đám nhóc kia cũng bị dọa một trận, có đứa còn hét lên. Nhưng mấy thằng nhóc cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy đến hất mạnh Thẩm Thần ra, cậu bị hất ngã mạnh xuống nền đất.
Cũng không biết đứa nào bắt đầu, tụi nhóc như được tiêm máu gà, lập tức tay đấm chân đá liên tục vào người Thẩm Thần.
Trong cơn hỗn loạn, Thẩm Thần chỉ có thể ôm đầu cuộn tròn người lại.
"Các cậu dừng lại đi, đừng đánh cậu ta nữa." Có đứa nhóc đứng nhìn sợ sảy ra chuyện, lên tiếng can ngăn.
"Bỏ đi các cậu, tớ không sao." Tiết Linh Linh được đỡ dậy cũng lên tiếng, chủ yếu là vì cô nàng sợ làm to chuyện mà để người lớn biết thì hỏng.
Hóa ra, mấy đứa nhóc từ lâu đều đã nghe người lớn nói qua về mối hôn ước của nhà họ Lục và ông nội Thẩm. Nay cuối cùng người trong cuộc đã đến đây, vậy mà lại là một thằng nhóc xấu xí. Mặc dù bây giờ việc kết hôn đồng giới cũng không khác biệt với kết hôn khác giới là bao nhiêu, nhưng từ nhỏ đến giờ đám trẻ này luôn mặc định anh Lục Tranh và chị Yên Chi là một đôi, thêm việc mọi người cứ truyền tai nhau, nói đùa rằng "vị hôn thê nhỏ" của anh Lục Tranh đã đến rồi. Thế nên hôm nay mấy đứa nhóc này mới tìm đến đây gây rối.
"Kệ nó đi, chúng ta đi thôi" Tiết Linh Linh kéo mấy đứa kia đi.
Đi được vài bước, cô nhóc đột nhiên quay đầu lại nói với Thẩm Thần vẫn nằm trên mặt đất: "Này, Thẩm Thần đúng không, khi nào cậu dọn đi thì nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ trả cái món đồ nát này lại cho cậu."
...
Lũ nhóc đó càng đi càng xa, vài tiếng nói chuyện của bọn chúng còn vọng lại.
"Nè, hình như tớ thấy thằng đó khóc đó. Các cậu đánh nó mạnh lắm đấy à?"
"Khóc thì khóc, sợ gì."
"Ấy... nếu lỡ bị anh tớ biết thì sao? "
"Lục Tinh Di, cậu có thôi đi không? Có muốn chị Yên Chi ôn bài tập cho cậu nữa không hả?"
"Muốn chứ!"
"Ừ, thế không phải ổn rồi sao. Cậu không biết mọi người đều nói anh Lục Tranh cũng chẳng thích gì cậu ta à? Anh ấy chỉ làm theo lời ông Lục thôi. Còn mong anh ấy chống lưng cho, có ngốc không thế?"
......................