Ban đêm, giống như tối hôm qua, Mộc Ân ngủ lại phòng Lục Phong Miên, cô xem đó là một chuyện hiển nhiên rồi.
Sáng sớm hôm trước cô thức dậy muộn một chút, khi tỉnh lại Lục Phong Miên đã không còn ở trên giường.
Tình hình này khiến cô có chút hoảng, nhưng trong lúc rối ren vẫn nhớ kỹ lời Lục Phong Miên dặn dò, tốt xấu cũng mang dép lê vào mới đi ra ngoài.
Vừa đến hành lang, Mộc Ân lại nghe thấy tiếng hát kịch ê a y nha từ đầu bên kia truyền đến.
Cô sợ hãi, không dám nhìn lại, quay người chạy xuống lầu.
“Chú Lục! Chú Lục!”
Vừa gọi vừa chạy xuống lầu như bị ai đuổi theo, lại gặp được Lâm Hạ từ phòng ăn đi ra.
Hôm nay Lâm Hạ mặc một chiếc váy mỏng màu hồng nhạt tươi mát, trang điểm nhẹ nhàng, cả người lộ ra hơi thở trà xanh của một bạch liên hoa.
“Ân Ân, làm sao vậy, chú Lục không thích người khác làm ầm ĩ nhất, mới sáng sớm em la hét cái gì vậy? “
“Không có gì.” Mộc Ân qua loa một câu, đẩy cô ta ra chạy ra ngoài.
Vừa vặn lúc này Lục Phong Miên đẩy cửa bước vào, vừa thấy anh, Mộc Ân nhào đến giống như người sắp chết chìm bắt được phao cứu mạng.
“Chú Lục!”
“Làm sao vậy?” Lục Phong Miên thuận thế ôm cô vào trong ngực, một tay vòng lên chiếc eo thon gọn của cô.
“Cháu tỉnh dậy không thấy chú ở trong phòng. . .” Mộc Ân ủy khuất cúi thấp đầu, lòng vẫn còn sợ hãi vểnh tai lên, quả nhiên nghe không còn nghe tiếng hát kịch nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Chú Lục, về sau chú thức dậy có thể đánh thức cháu luôn không ạ? “
Con ma trong nhà này thật sự đáng sợ, không chỉ có ngoại hình dọa người, mà còn luôn hát hí khúc, cô không chịu được ma nữ tiến lại gần, và cái cảm giác ma nữ áp sát người cô.
Hơn nữa mấy lần thấy ma cô đều kịp thời đụng phải Lục Phong Miên, cô cũng không dám nghĩ nếu thời khắc mấu chốt tìm không thấy Lục Phong Miên, chuyện này sẽ phát triển thành kiểu gì.
Ngộ nhỡ sau khi ma nữ tiếp cận cô, bám vào thân thể của cô thì làm sao.
Nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch múa múa tay hát hí khúc của mình, Mộc Ân rùng mình một cái, quá dọa người!
“Lúc tôi thức dậy mới sáu giờ, sợ đánh thức em thì em sẽ buồn ngủ.” Lục Phong Miên kéo cô đi về phía phòng ăn.
“Cháu không buồn ngủ đâu chú Lục!” Mộc Ân nắm lấy cánh tay của anh: “Sáu giờ cũng không muộn, năm giờ cũng được, tóm lại chú đừng bỏ lại một mình cháu ở trong phòng. . .”
“Được.” Lục Phong Miên bất đắc dĩ ôn nhu đáp lại.
Lâm Hạ trơ mắt nhìn hai người không coi ai ra gì mà show ân ái, trong lòng hung ác nguyền rủa Lâm Mộc Ân một phen, theo hai người tiến vào phòng ăn.
Trên bàn ăn, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Lục Phong Miên lớn lên ở nhà họ Lục, từ nhỏ quy luật sinh hoạt khắc nghiệt, sau khi nhận nuôi Mộc Ân thì chuyển ra khỏi nhà cũ sống, nhưng đồ ăn vẫn như lúc ở nhà họ Lục.
Mỗi ngày thím Trương đều đổi món, trong một tuần tuyệt đối không bị trùng, nhằm để kích thích khẩu vị của anh.
Bữa sáng hôm nay là điểm tâm kiểu Hồng Kông cùng với canh cá tươi, sau khi Lục Phong Miên ngồi vào bàn, liền đem chén canh cá không có gừng đẩy đến trước mặt Mộc Ân.
Mộc Ân nhìn thấy, trong lòng vô cùng ấm áp.
Hôm qua sau khi nói chuyện giải tỏa hết tâm sự trong lòng với anh trai, ý thức được một vấn đề từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến —— đối tốt với một người, không nhất định phải nói ra mỗi ngày cho người ta biết.
Giống Giang Minh Tu, lúc trước luôn nói rất yêu cô, nguyện chết vì cô, nhưng ngay cả những thứ cô thích và chán ghét cũng không rõ, chưa từng thật sự quan tâm đến cô.
Lục Phong Miên không giỏi ăn nói, nhưng nhớ kỹ những thứ cô yêu thích và thói quen của cô, còn hiểu lầm kỳ sinh lý mấy ngày nay của cô, nên mỗi đêm đều bảo thím Trương chuẩn bị túi chườm ấm.
Nhận ra những việc này, lại nhìn Lục Phong Miên, Mộc Ân cũng không còn quá sợ anh nữa.
Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông không còn khiến người khác phát run nữa, ngược lại lộ ra sự quyến rũ thật sự, ánh mắt cụp xuống, năm ngón tay thon dài cầm dao ăn, cắt từng chút xương sờn hầm trong mâm ra, nho nhã giống như đang ăn cơm Tây.
Thật ra chú Lục rất đẹp trai, Mộc Ân nghĩ.