Nghe Lâm Như Uyên nói xong, thật lâu sau Mộc Ân cũng chưa thể bình tĩnh được.
Cô chưa từng nghĩ tới, cha mẹ qua đời cũng không phải là vì ngoài ý muốn, mà là người ta làm hại.
Mà cô, cũng rất có thể sẽ bị những người hại chết cha mẹ đó để mắt tới.
Chính bởi vì điều này, anh trai mới có thể giao phó cô cho Lục Phong Miên, bất chấp cô cầu xin quay trở lại bên cạnh anh trai.
Nếu như không phải bởi vì trùng sinh, có lẽ mãi mãi cô cũng sẽ không biết.
“Anh hai, thật xin lỗi, đều là lỗi của em…”
Mộc Ân gục đầu xuống, hốc mắt đỏ bừng nhận sai.
Cô hận mình bây giờ mới biết được trách nhiệm anh trai gánh vác từ trước cho đến giờ, và sự trả giá của Lục Phong Miên.
Kiếp trước cô luôn sống trong vòng bảo vệ của hai người này, còn hận hai người họ, thật sự là long lang dạ sói mà.
“Thật xin lỗi, về sau em sẽ không tiếp tục tùy hứng nữa, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chú Lục, sẽ không chọc chú ấy tức giận, cũng bảo vệ tốt bản thân, không để anh trai lo lắng.”
Mộc Ân giữ chặt tay Lâm Như Uyên, một mặt trịnh trọng nói: “Anh hai anh yên tâm, nhất định em sẽ không để anh thất vọng nữa!”
“Được…” Lâm Như Uyên đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, Ân Ân của anh rốt cục cũng trưởng thành rồi.
“Anh hai.” Mộc Ân hít mũi một cái: “Gần đây anh đều phải ở chỗ này quay phim sao, phải quay bao lâu? “
“Cần khoảng một tháng.” Lâm Như Uyên biết dụng ý cô hỏi câu này: “Bên này cách Đế Đô cũng không tính là xa, rảnh rỗi anh đến nhà họ Lục thăm em.”
“Được ạ.” Mộc Ân nở nụ cười: “Em không có việc cũng sẽ tới thăm anh.”
Cô và Lâm Như Uyên đã hóa giải khúc mắc, nhớ tới rất nhiều chuyện khi còn bé, bùi ngùi cảm động, đặc biệt muốn gần gũi nhau hơn một chút.
Lâm Như Uyên đại khái cũng có thể đoán được tâm tư của cô: “Ra ngoài đã lâu, Phong Miên nhất định chờ sốt ruột rồi, chúng ta trở về đi, tìm một chỗ ăn cơm trưa, hôm nay anh hai sẽ ở bên cạnh em.”
“Được.” Mộc Ân vui vẻ cùng anh trai đi ra khỏi đình nghỉ mát.
Trước đó hai người nói chuyện quá nhập tâm, hoàn toàn không có chú ý tới thời gian đã trôi qua.
Mãi cho đến đi xuống bậc thang, một cái cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang màu đỏ từ đằng xa đi tới.
Mộc Ân nhìn chằm chằm ma nam có khuôn mặt trắng bệch đi theo sau lưng cô gái ấy, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Đây là con ma thứ hai cô thấy được sau khi sống lại.
Ma và người có quá nhiều chỗ không giống nhau, bước chân là bay, thân thể là hư không, cũng không khó phân biệt.
So với ma nữ mặt đồ cosplay kia, ma nam này khiến người ta dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều, trên người không có vết máu loang lổ, chỉ là sắc mặt tương đối tái nhợt.
Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen, đi đằng sau cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang, nhìn thoáng qua giống như một kỵ sĩ bảo vệ.
“Đó là Giản Thi, là nhân vật nữ chính của bộ phim này, anh có rất nhiều bạn diễn, quan hệ cũng không tệ lắm.” Lâm Như Uyên chỉ vào cô gái giới thiệu, xem ra đúng là muốn đi qua đó giới thiệu cho cô biết.
Mộc Ân nghĩ đến ma nam liền sinh lòng cự tuyệt, vội nói: “Anh hai, mau trở về đi thôi, đoán chừng chú Lục vẫn luôn đợi em đấy.”
Vừa nói vừa đưa tay kéo cánh tay Lâm Như Uyên.
Một giây trôi qua…
Hai giây…
Ba giây…
Ma nam vẫn còn đó, Mộc Ân thất vọng thở dài.
Kỳ thật lúc ở nhà họ Lục, cô cũng thử đụng vào người Lâm Hạ và bác Phó, kết quả cũng giống như thử trên người anh trai.
Ngoại trừ Lục Phong Miên, cô đụng những người khác, đều không có tác dụng làm biến mất “công năng thấy ma” của cô.
Chỉ có Lục Phong Miên, đụng một cái liền không nhìn thấy, đồng thời còn có hiệu quả lưu lại khoảng hai mươi phút.
Nguyên nhân gì thì hiện nay cô cũng không có thời gian suy nghĩ, bước chân vội vàng lôi kéo Lâm Như Uyên đi ngược lại.
Mãi cho đến khi trông thấy Lục Phong Miên và bác Phó đi tìm cô, Mộc Ân nhẹ nhàng thở ra, chạy tới: “Chú Lục.”
Đến bên cạnh Lục Phong Miên, cô chào hỏi đồng thời nhẹ nhàng đụng anh một cái, rồi quay đầu lại, quả nhiên không còn nhìn thấy ma nam đứng dưới gốc cây nữa.
Hiệu quả vô cùng nhanh chóng!
Có lẽ là do khí chất quân nhân trên người Lục Phong Miên vô cùng mãnh liệt, ngay cả ma cũng phải sợ ba phần —— Mộc Ân âm thầm nghĩ.
“Nói xong rồi?” Lục Phong Miên đưa tay giúp cô sửa sang lại mái tóc hơi loạn vì chạy vội.
“Vâng ạ.” Mộc Ân nhẹ gật đầu: “Anh hai bảo hôm nay không cần quay phim, có thể bồi cháu, chú Lục, tối nay chúng ta trở về được không ?”
“Được.” Hiếm khi thấy cô hào hứng, Lục Phong Miên vui vẻ đồng ý, dắt tay bị gió thổi lạnh của cô: “Đi thôi, đầu tiên để cho Lâm Nhu Uyên thay quần áo đã.”