Edit: Xiaoxi Gua
“A…, Tiểu Như Uyên tới.” Trần Uyển Di nhỏ giọng lẩm bẩm, tranh thủ thời gian ngồi phịch ở trên bệ cửa sổ nằm ngửa ra.
Mộc Ân thuận tay cất cô ấy vào, đồng thời ở trong lòng âm thầm tìm cớ, đi đến mở cửa ra.
Lâm Như Uyên đứng ở ngoài cửa, trên mặt hoàn toàn là gió xuân ấm áp ôn nhu như trước đây, nhìn thấy cô có chút kinh ngạc nhíu mày:”Anh nghe giọng nói giống em, không ngờ thật sự chính là em, căn phòng khách này không người ở? Ân Ân em ở bên trong làm gì vậy? Còn khóa cửa.”
“Em chỉnh lại quần áo một chút, nút áo nội y bị bung ra.” Mộc Ân nói láo mặt không đỏ tim không đập, từ gian phòng đi ra.
Lâm Như Uyên không có nghi ngờ gì, nhìn thoáng qua bên trong, hỏi: “Vừa rồi hình như nghe em nói chuyện với ai đó, tại sao trong phòng không người?”
“À, cái đó, em nói một mình.” Mộc Ân cười hắc hắc, vừa đen mặt vừa gãi đầu một cái: “Anh không biết em sao, một đống tật xấu.”
Lâm Như Uyên không cảm thấy là tật xấu, ngược lại cảm thấy dáng vẻ này của em gái thật đáng yêu, lộ ra chút ngây thơ ấu trĩ.
Không giống anh cùng Lục Phong Miên, đã sớm qua độ tuổi ngây thơ muốn nói gì thì nói rồi.
Nghĩ đến Lục Phong Miên, anh lại nghĩ tới cái khác, nói với Mộc Ân: “Anh mới nhìn thấy Phong Miên ở dưới lầu, cậu ấy còn hỏi anh, em đã đi đâu, hình như đang tìm em.”
“Ồ…” Mộc Ân lên tiếng, hờ hững nói: “Vậy thì để anh ấy tìm đi.”
“Em nha, chính là ỷ vào Phong Miên sủng em.” Lâm Như Uyên bất đắc dĩ cười cười, lôi kéo cô xuống lầu: “Nói anh nghe thử, sao lại giận dỗi Lục Phong Miên?”
“Nói đến việc này em càng tức giận.” Mộc Ân bĩu môi, nhưng biểu cảm không hề tức giận: “Anh, anh biết quan hệ của chị Thanh Thanh và chú Lục là như thế nào không?”
“Biết, là anh em ruột, thế nào?” Lâm Như Uyên hỏi.
Cả người Mộc Ân đều kinh ngạc, quay đầu nhìn anh trai: “Anh biết?” Sao không nói sớm! Hại cô tức giận như vậy!
“Ừm.” Lâm Như Uyên gật gật đầu, giải thích nói: “Thật ra là anh có nghe lúc ba và mẹ nói chuyện có nhắc đến, thủ trưởng vốn dĩ có hai người con gái, một đứa đột nhiên bệnh nặng, sau đó không lâu thì qua đời, ngay sau đó Thanh Thanh cũng bị bệnh, thân thể suy yếu, lúc ấy Giang Sầu đã gia nhập vào nghề phong thủy, dẫn thầy của anh ta – một người đại sư nổi danh phong thủy, vị đại sư kia tính ra mạng của thủ trường không có con gái…”
“Sau đó chị Thanh Thanh được gia đình Thẩm Kế nhận nuôi.” Tối hôm qua Mộc Ân đã nghe Thẩm Thanh Thanh nói qua chuyện cũ này, bây giờ cũng biết không ít hơn Lâm Như Uyên, không biết làm sao còn có chút kiêu ngạo.
“Đúng vậy.” Lâm Như Uyên gật gật đầu: “Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, sau khi Thanh Thanh được nhà họ Thẩm nhận làm con thừa tự, thân thể thật sự chuyển biến tốt đẹp theo từng ngày, không đến hai năm liền hoàn toàn khỏe lại.”
Nếu là trước kia, Mộc Ân khẳng định sẽ nói, ăn nói lung tung, chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng sau khi gặp được Trần Uyển Di, biết rất nhiều chuyện huyền diệu, hiểu rằng có một số việc mặc dù mơ hồ, nhưng cũng không phải có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích.
Lâm Như Uyên nhắc đến một đứa con gái đã qua đời của Lục Thanh Tửu, khiến cô nghĩ đến cô bé ma chơi bóng da ở nhà cũ của ông ấy, nghĩ đến tuổi tác cùng dáng vẻ của cô bé, chín mươi phần trăm là con gái nhỏ của ông nội Lục.
Nếu cô bé bệnh chết, lẽ ra không có oán niệm, như vậy hồn phách của cô bé không chịu rời khỏi nhà, là do nguyên nhân gì.
Có thời gian, về nhà cũ hỏi một chút, giúp cô bé giải trừ chấp niệm, để cho cô bé có thể an tâm đầu thai.
Cho dù là nể mặt người nào trong nhà họ Lục, việc này đều phải làm.