Edit: Xiaoxi Gua
Hai người tới trước cửa phòng Thẩm Thanh Thanh, Lục Phong Miên đưa tay gõ gõ.
“Thanh Thanh, em có ở bên trong không?”
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng ngái ngủ của Thẩm Thanh Thanh đáp lại: “Có ạ, đợi một chút…”
Giây lát, cửa phòng mở ra, Thẩm Thanh Thanh ngáp một cái từ bên trong bước ra, nhìn thấy Lục Phong Miên cùng Ân Ân đều ở cửa ra vào, có chút ngoài ý muốn.
“Anh Miên, Ân Ân, tại sao hai người đều ở đây?”
Lục Phong Miên thấy cô ấy như thường, yên lòng, nói: “Ân Ân nghe được có thanh âm kỳ lạ, sợ em xảy ra chuyện, gọi anh đến xem.”
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy ấm áp trong lòng, nói: “Cám ơn em, Ân Ân.” Trước khi ngủ đưa cô bùa hộ thân, nửa đêm còn tới thăm cô.
“Chị không có việc gì thì tốt.” Mộc Ân cười cười, nhưng trong lòng dù sao cũng cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.
Cô chỉ sợ nghe được giọng nói, rời khỏi Lục Phong Miên, vừa ra khỏi phòng liền bị ma nữ kia vây trong ảo giác, sau đó trở về phòng, bao gồm cái gì mật đạo, đều trong ảo giác ma nữ tạo ra.
Nếu ma nữ không tiếc trả giá cũng muốn vây cô ở trong ảo giác, nhất định sẽ không biến mất không để lại vết tích.
Thẩm Thanh Thanh cũng cảm thấy chuyện nghe được giọng nói lạ nhưng không xảy ra chuyện gì thì không quá hợp lý, bắt đầu lo lắng cho những người khác: “Mặc dù em không có việc gì, nhưng đám trẻ Gia Kính…”
Lục Phong Miên biết cô ấy đang suy nghĩ gì, nói: “Đi trên lầu xem những người khác.”
“Được.” Thẩm Thanh Thanh vội vàng trở về phòng giật chiếc áo khoác khoác lên người, cùng Lục Phong Miên Mộc Ân lên lầu.
Bắt đầu phòng thứ nhất trên hành lang, ba người theo thứ tự gõ cửa phòng Thẩm Gia Lục, Thẩm Gia Kính, chỉ lúc gõ đến cửa phòng Thẩm Gia Minh, bên trong không người đáp lại.
Thấy tình huống như vậy, Thẩm Thanh Thanh có chút nóng nảy, dùng lực gõ cửa: “Gia Minh! Gia Minh! Ở bên thì em đáp một tiếng.”
Thanh âm quá lớn đã ảnh hưởng đến người lầu hai và lầu ba, Lâm Như Uyên cất người giấy lên lầu, quản gia cũng vội vàng lên lầu.
Hai người đều không ngu ngốc, xem xét tình huống này liền cảm thấy hiểu rõ.
Lâm Như Uyên biểu cảm trịnh trọng mấy phần, hỏi Lục Phong Miên, “Xảy ra chuyện?”
“Gia Minh!” Thẩm Thanh Thanh còn chưa từ bỏ ý định gõ cửa.
Lục Phong Miên ra hiệu với quản gia kéo cô ấy ra, nhấc chân phịch một tiếng đá văng cửa, một mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt.
Đám người vây quanh đi theo đều che mũi lại, khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, đều quay người nôn, bị dọa ngốc, duy chỉ có Lục Phong Miên coi như bình tĩnh, nhưng cũng nhíu mày.
Chỉ thấy trong phòng, từ tường tới mặt sàn, thậm chí trần nhà, tràn đầy dấu chân đứa bé.
Dấu vết để lại màu đỏ tươi, lít nha lít nhít hiện đầy cả phòng, vô cùng đáng sợ.
Mà càng đáng sợ chính là trên mặt thảm giữa gian phòng, thi thể Thẩm Gia Minh ngửa mặt nhìn lên trần nhà, phần bụng bị người ta rạch.
Phàm là người thấy cảnh này, đều nghĩ do những dấu vết để lại, nhưng mà nhà họ Thẩm ở, không có người nào có em bé.
Thẩm Thanh Thanh vừa hãi vừa sợ, ngất đi.
Lục Phong Miên ở sau lưng đỡ cô ấy, trực tiếp bế cô ấy, quay người dặn dò Lâm Như Uyên chăm sóc cho Mộc Ân một tiếng, đi thẳng đến dưới lầu.
Mộc Ân vốn đang trong kinh ngạc, thấy anh ôm Thẩm Thanh Thanh đi, trong lòng đột nhiên một trận khó chịu, ngay cả sợ hãi đều không để ý tới, mặc dù hiểu rõ Thẩm Thanh Thanh té bất tỉnh nên Lục Phong Miên mới có thể làm như thế, nhưng vẫn là có chút ghen.
Thẩm Kế ở xa nhất, cuối cùng nghe tin chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng đầy phòng như vậy, kém chút kinh hãi ngất đi, vẫn là quản gia tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông ta, mới không bị té ngã.
“Cái này. . . Tại sao có thể như vậy…” Ông ta lúng ta lúng túng, không thể tin được, đã không để ý tới thi thể Thẩm Gia Minh lạnh ngắt trên mặt đất, càng không để ý tới Thẩm Thanh Thanh, kịp phản ứng nói với quản gia sau lưng: “Nhanh, gọi cho Giang Sầu… không, chuẩn bị xe, tôi đi tìm Giang Sầu.”
Quản gia vội vàng đỡ ông ta đi xuống lầu.