Oliver cùng Vikir ra khỏi nơi thi đấu đi trên con đường trung tâm của Tây đô. Lúc đi đường Vikir lại một lần nữa kể cho Oliver nghe về chuyện xảy ra trong bí cảnh. Cậu còn sử dụng hành động để diễn đạt lại cho Oliver nghe. Bỗng nhiên, Oliver ngó đầu lại ra đằng sau, nhíu đôi lông mày lại. Chú lại gần và đặt hai tay lên vai Vikir.
- Cháu hãy về nhà trọ trước. - Đôi mắt chú nhìn Vikir chằm chằm.
Vikir gật đầu với Oliver, sau đó Oliver nhảy lên trời và biến mất. Vốn dĩ mới đầu Vikir còn định tò mò bám theo nhưng Oliver lại biến mất mà khiến cho Vikir không thể phát giác ra được. Cậu chỉ đành lững thững đi về nhà trọ một mình và chờ đợi Oliver quay trở lại. Hiện tại cậu đang đứng trước nơi trọ mà cậu đã thuê lúc trước khi vào đây. Cậu đang định bước vào nhà trọ thì nghe thấy ngõ hẻm bên cạnh có tiếng như đổ vỡ. Giác quan cậu đã được đẩy lên rất cao trong quá trình luyện tập nên một tiếng động bất thường cậu cũng có thể phân biệt được trong tiếng người náo nhiệt này. Cậu nghĩ có thể chỉ là những con mèo hoang đang lục lọi trong góc nên cậu cũng không để ý lắm. Nhưng nơi đó lại phát là một tiếng hét rùng rợn của một con người đang bị dồn vào nỗi sợ hãi tận cùng. Vikir không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức phi thẳng vào con hẻm đấy.
Xông vào, Vikir thấy một cảnh tượng rùng rợn. Đó là một con quái vật hình thù dặt dẹo đang bóp cổ nhấc một người đàn ông trên cao. Con quái vật đó được bao bọc một màn sương đen mịt mù, ánh mắt đỏ lòm nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện. Vikir rút thanh đao ra và phi thẳng vào con quái vật để giải cứu người đàn ông. Lưỡi đao bùng nổ và vết chém đã giáng xuống đầu con quái vật, nhưng nó chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra đỡ lấy. Nó cứ giữ khư khư lưỡi đao của Vikir trong tay, mặc cho cậu vẫn đang dùng lực ghìm chặt xuống. Người đàn ông quằn quại đau đớn, ánh mặt tuyệt vọng nhìn Vikir, người ông ta khô khốc đi một cách nhanh chóng. Ông ta đã buông thõng tay xuống và chết trên tay con quái vật, nó vẫn tiếp tục cho đến khi ông ta biến thành bộ xương trắng và ném ông ta vào trong góc. Vikir chứng kiến cảnh đó và không thể kìm hãm được cơn giận dữ, cậu xoay người giơ chân lên đạp lên người con quái vật. Nó bắt lấy chân Vikir và quẳng cậu ra một chỗ. Biết không thể đánh được nó cậu định chạy đi và hô hoán mọi người sơ tán. Con quái vật đã kịp chặn đường và ngăn cậu đi khỏi, nó xông tới và đánh những cú đánh như trời giáng vào người Vikir. Chỉ được một lúc, cậu ngã ra và ói máu, nó lại lê bước tới gần Vikir đang nằm trên mặt đất và giơ cánh tay lên để đập vào người Vikir. Cậu cứ nghĩ rằng cậu đã chết thì ngay lập tức có một người từ trên cao nhảy bổ xuống chém đứt đôi người con quái vật ra. Người đó mặc quần áo nhẹ nhàng màu đen để râu quai nón, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vikir đang ngất xỉu và tỏa ra luồng khí tức nghẹt thở. Lúc này cậu đã không còn sức nữa và rơi vào hôn mê.
Khi mở mắt ra Vikir đã thấy cậu đang nằm trong phòng của mình tại nhà trọ. Bên cạnh là chú Oliver đang ngồi nhắm mắt khoanh tay trên một chiếc ghế ở cuối giường. Vikir mở miệng ra gọi tên chú và Oliver mở mắt lao đến gần Vikir.
- Cháu đã ngất xỉu tại ngõ hẻm đấy. - Oliver nói lộ rõ vẻ lo lắng. - Chú đã phát hiện và đưa cháu về đây.
- Vậy.. vậy còn người đó.. - Vikir nói người vẫn còn hơi nhói đau.
- Người nào? - Oliver hỏi.
- Không có gì ạ. - Vikir nói.
- Ta hiểu rồi. - Oliver đứng dậy. - Vậy cháu nghỉ ngơi đi, ta có việc ra đây chút.
Nhìn bóng lưng của chú Oliver khuất sau cánh cửa, Vikir liền nhớ lại khí tức nhàn nhạt người đó phát ra. Rõ ràng cậu đã gặp ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ nổi. Hơn nữa con quái vật đó là gì? Sao sức mạnh lại kinh khủng lại như vậy. Nghĩ vậy mà cậu lại càng cảm thấy mình vô cùng yếu ớt và phải tiếp tục nâng cao sức mạnh hơn nữa.
Ngoài cửa kia có một con bồ câu bụ bẫm, lông trắng như tuyết đang gõ gõ cái mỏ vào cửa sổ. Vikir ra khỏi giường và mở cửa ra cho nó vào. Khi cửa sổ vừa mở con bồ câu bay vào phòng và bay quanh phòng một lượt, vẩy cánh ra và liền đó có một bức thư rơi xuống để ngay ngắn trên mặt bàn. Sau khi bức thư đã yên vị một cách an toàn nó liền bay ra ngoài cửa sổ và bay vút lên bầu trời. Vikir nhìn theo nó cho đến khi nó chỉ còn là cái chấm nhỏ trên bầu trời mới đến bàn và mở bức thư ra. Trong bức thư chỉ có một cánh hoa nhỏ, Vikir hiếu kì lôi ra xem, thì nó lập tức bay lên và lơ lửng giữa phòng. Cánh hoa đó liền chiếu lên gương mặt thanh tú của Liana.
- Gửi đến các tuyển thủ đã vào được trong nội điện học tập. - Cái hình ảnh đó bắt đầu nói ra cái tiếng của Liana. - Các bạn ngày mai hãy đi đến quảng trường Tây đô và đi đến diện kiến Tây vương. Lưu ý rằng dọc đường sẽ có thử thách và mọi người hãy cố gắng vượt qua nha. Ai vượt qua hết được sẽ có được phần quà do Tây vương đích thân ban tặng.
Liana nháy mắt đầy ẩn ý và hình ảnh cũng biến mất. Cánh hoa đó cũng lơ lửng bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống mảnh đất trước nhà trọ và hóa thành một đóa hoa tươi thắm.