- Được rồi, chỉ sợ ngươi ngay cả Minh Nguyệt Thành cũng không đi ra, làm sao tiếp xúc được nhân vật như thần tiên kia, như vậy đi, nếu ngươi có thể lấy được cái yếm của Sở gia phu nhân Tần Vãn Như, Minh Nguyệt Học Viện lão sư Thương Lưu Ngư, hoặc hoa khôi của Thần Tiên Cư Thu Hồng Lệ... đều được.
Tổ An trợn mắt, hai cái sau hắn chưa từng nghe qua, bất quá Tần Vãn Như, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngươi không sợ bị Minh Nguyệt Công biết ngươi ngấp nghé thê tử của hắn, bị đè xuống đất ma sát sao?
- Lâm Đản Đại tính là cái gì chứ, ta sẽ sợ hắn?
Kỷ thần y ngạo nghễ.
- Ngươi đã có bản lãnh như thế, vậy sao ngươi không tự mình đi lấy?
Tổ An cười lạnh.
Kỷ thần y khụ khụ hai tiếng:
- Ta đường đường là thần y, không cần mặt mũi sao? Loại sự tình hạ lưu này, há là người như ta có thể làm ra được. Ngươi nghe kỹ cho ta, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nếu như bị người khác biết, ta không chỉ không thừa nhận, còn sẽ nói cho toàn thành biết ngươi bất lực.
Tổ An giận dữ:
- Ai bất lực hả?
Kỷ thần y liếc mắt nhìn chằm chằm đũng quần của hắn:
- Có bản lĩnh ngươi cứng cho ta xem?
- Ngươi cũng không phải mỹ nữ, ta biến thái mới cứng được.
Tổ An cả giận nói.
Kỷ thần y ôm bờ vai của hắn:
- Đừng mạnh miệng, ngươi giúp ta làm tốt việc phải làm, ta phụ trách chữa cho ngươi.
Sắc mặt của Tổ An âm tình biến hóa, cuối cùng vẫn không cam lòng đáp ứng:
- Được!
Vì hạnh phúc của mình, chỉ có thể liều mạng!
Từ trong tiểu viện đi ra, trong đầu đều nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ gian khổ kia, quên cả tạm biệt Kỷ Tiểu Hi.
Cái gì Thương Lưu Ngư, Thu Hồng Lệ, nghe cũng chưa nghe nói qua, Tần Vãn Như... Ách...
Tổ An nghĩ đến tình cảnh ở từ đường sáng nay, không khỏi nhả rãnh, Kỷ Đăng Đồ là cái ánh mắt gì a, Tần Vãn Như xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng tính tình không khỏi quá kém.
Hơn nữa đối phương là mẹ vợ của mình, nếu mình trộm của nàng bị phát hiện, đừng nói Sở Trung Thiên, ngay cả Sở Sơ Nhan chỉ sợ cũng sẽ lột da hắn.
Nghĩ đến tràng cảnh kinh khủng kia, Tổ An liền không rét mà run, trong nháy mắt bỏ đi ý nghĩ này.
Như vậy chỉ còn lại Ngọc Yên La, trùng hợp là trước đó cứu nàng, bất quá nếu mình tới cửa tìm nàng yêu cầu nội y thiếp thân, có thể bị đánh ra khỏi cửa hay không?
Mẹ nó, lão gia hỏa biến thái.
Sau khi hắn đi không bao lâu, Kỷ Tiểu Hi rốt cục khám xong những người kia, vội vã chạy đến hậu viện, lại phát hiện chỉ có phụ thân, không khỏi hỏi:
- Người đâu?
- Ai?
Kỷ thần y sững sờ.
- Tổ An, hắn không có vào sao?
Kỷ Tiểu Hi lo lắng nói.
- Tên kia sao, đã đuổi đi.
Kỷ thần y nghi ngờ nhìn nữ nhi.
- Con biết hắn?
- Ừm, trên đường gặp phải, hắn còn giúp ta.
Kỷ Tiểu Hi đáp.
Kỷ thần y nhíu mày:
- Về sau cách hắn xa một chút, nam nhân trên đời này đều không phải đồ tốt, trong đầu ý nghĩ dơ bẩn như thế nào, lão cha rất hiểu.
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt:
- Hắn không giống nam nhân khác.
Kỷ thần y cũng kịp phản ứng:
- Hắc hắc, đúng là không giống, cũng được, ngươi chơi với hắn không sao cả.
Kỷ Tiểu Hi nghe ngữ khí của hắn, trong nháy mắt minh bạch hắn đã xem bệnh, vội vàng hỏi:
- Cái bệnh kia trị được không?
- Đương nhiên trị được, cũng không nhìn xem cha ngươi là ai.
Kỷ thần y vuốt râu.
- Bất quá tật xấu của hắn hơi khó giải quyết, ta phải tốn thời gian cân nhắc một chút.
Kỷ Tiểu Hi tươi cười như hoa:
- Phụ thân nói được vậy thì nhất định sẽ được, đúng rồi, ta tìm được Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài, gần đây phụ thân luyện thuốc không phải còn thiếu nó sao?
Kỷ thần y sững sờ, phát hiện đích thật là Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi:
- Con đi Sài Lang Cốc? Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Vật như vậy cần con tự mình đi mạo hiểm sao!
Hắn lưu cho nữ nhi đồ vật phòng thân có thể để hung thú chủ động tránh đi, nhưng nếu nàng đi giết người ta, những hung thú kia sẽ không quản được nhiều như vậy, nữ nhi sẽ lâm vào nguy hiểm cực lớn.
Kỷ Tiểu Hi cười ngọt ngào:
- Yên tâm đi, không phải ta giết, mà là mua.
Lúc này Kỷ thần y mới thở dài một hơi, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Ai có bản lĩnh như thế, lại lấy được nhiều Cẩu Bảo như vậy?
- Chính là Tổ An Tổ đại ca, hắn không nói với người sao?
Kỷ Tiểu Hi không hiểu.
- Tổ An bán cho con?
Đột nhiên Kỷ thần y cảm thấy có chút không đúng, vội vàng lấy ngân phiếu trong ngực ra.
- Hắn bán con bao nhiêu tiền?
- Mười... Mười hai lượng một viên.
Kỷ Tiểu Hi có chút ấp a ấp úng nói.
- Tức chết ta rồi, tên tiểu tử thúi này bán cho con mắc như vậy!
Kỷ thần y nhìn ngân phiếu trong tay, phảng phất như đang chế giễu hắn, không nghĩ tới mình cả ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt.
- Kỳ thật cũng không đắt, thứ này đúng là có tiền mà không mua được nha.
Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, nghĩ thầm may mắn mình nói giá thấp một chút, bằng không sợ rằng cha sẽ hận chết Tổ đại ca.
- Sao ta lại sinh ra hàng kém chất lượng như thế chứ.
Kỷ thần y chắp tay sau lưng về phòng, bây giờ nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của nữ nhi, hắn liền tâm phiền ý loạn.