Đương nhiên nếu như hắc thủ phía sau màn là Sở Sơ Nhan, vậy hắn liền nhận thua, cùng lắm thì trực tiếp bạo lộ sự tình kia chứng minh trong sạch, may mắn không có đến một bước kia.
Tổ An thu thập xong tâm tình, nói với Xuân Hoa:
- Cất kỹ an gia phí của ngươi, ngươi tới thật quá kịp thời, nữ nhân trước đó được thu vào phủ, bây giờ đang ở trong quân doanh hô hào không chịu nổi, ngươi vừa vặn tới thay ca giúp nàng.
- An gia phí?
Xuân Hoa kia rốt cục tỉnh táo lại.
- Chờ một chút, vì sao nàng lại ở trong quân doanh.
- Ngươi không biết?
Tổ An ngạc nhiên.
- Vị phu nhân này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá yêu ta, cho nên hơi ghen, nữ nhân trước giống như ngươi vào cửa, bị nàng tìm lý do ban thưởng cho tướng sĩ trong quân, ai, hàng đêm làm tân nương, cũng là làm khó nàng.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +433!
Sở Sơ Nhan không nghĩ tới đối phương sẽ cho nàng cái tên tuổi này, đối mặt ánh mắt quỷ dị của mọi người, nàng ngay cả tâm giết Tổ An cũng có, bất quá nàng biết hai ngày này phát sinh quá nhiều sự tình kỳ quặc, mà gia hỏa này, ở các phương diện còn tính phù hợp yêu cầu của nàng, nếu chiêu tế lần nữa, sẽ liên lụy đến thế lực khắp nơi.
Vì vậy tuy khuôn mặt sương lạnh, nhưng lại không phản bác.
- Đến quân doanh?
Sắc mặt của Xuân Hoa tái nhợt, trong vòng tròn của các nàng cũng có chia cao thấp, cao cấp nhất chính là hoa khôi của thanh lâu, tiếp theo là kỹ nữ bình thường, cuối cùng mới là loại kỹ nữ giá rẻ như các nàng, nhưng kỹ nữ tầng dưới chót nhất, có thể sẽ bởi vì phạm tội mà bị đày đến trong quân doanh phục vụ.
Trong quân đội, mỗi tên đều là tráng hán khát khao khó nhịn, không có nữ nhân nào thừa nhận được loại cường độ kia, trên cơ bản nửa năm sẽ phế.
Nghĩ đến những cố sự kinh khủng lưu truyền trong thanh lâu, khuôn mặt của Xuân Hoa trở nên tái nhợt.
Tổ An nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi, đều là tư quân nhà mình, nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, bọn hắn cũng đang muốn thay mới, ha ha.
Sở phu nhân nhịn không được nữa:
- Hỗn trướng, Sở gia chúng ta...
Nàng đang muốn nói tư quân của Sở gia chúng ta nào có loại sự tình ác tha này, ai biết Xuân Hoa kia lại không chịu nổi trước, liều mạng khoát tay hét rầm lên:
- Ta không đi quân doanh, vừa rồi ta nói đều là giả, ta căn bản không biết ngươi.
Vừa nói vừa lôi kéo Điêu Dương ở bên cạnh:
- Điêu Dương, cái này hoàn toàn không giống ngươi nói với ta, ngươi mau ra nói một câu, ta không đi quân doanh.
Sắc mặt của Điêu Dương đại biến, một cước đá văng nàng ra:
- Con mụ điên này, không nên vu cáo lung tung, Sở gia chúng ta trị quân nghiêm cẩn, nào có loại sự tình loạn thất bát tao kia...
Hắn còn muốn nói tiếp, lại bị một cỗ khí cơ cường đại bao phủ, miệng không phát ra được thanh âm.
Sở Trung Thiên mặt trầm như nước, nhìn Xuân Hoa hỏi:
- Là hắn bảo ngươi tới nói những lời kia sao?
Xuân Hoa gật đầu như giã tỏi:
- Hắn tìm ta, cho ta hai mươi lượng bạc, còn nói đến phủ còn sẽ có chỗ tốt càng lớn, ta nghĩ nơi này là phủ Công Tước, các đại nhân vật tùy tiện thưởng một chút cũng đủ ta ăn cả đời, cho nên mới bị ma quỷ ám ảnh đến đây, mong đại lão gia tha mạng.
Lúc này Sở Trung Thiên mới giải khai cấm chế cho Điêu Dương:
- Ngươi còn có lời gì muốn nói?
Sắc mặt của Điêu Dương trắng bệch, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ:
- Xin chủ nhân tha mạng, ta cũng là có người sai sử mới làm như vậy.
- Người nào sai sử?
Sở Trung Thiên quát hỏi.
- Ta... Ta cũng không biết.
Điêu Dương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng bổ sung.
- Người kia cách vách tường gặp ta, cho ta một chút chỗ tốt, lại thêm ta cũng không thích nhìn đại tiểu thư gả cho phế vật như Tổ An, cho nên mới nhất thời hồ đồ, mong chủ nhân nể tình ta nhiều năm khổ lao, khai ân lần này.
Nghe hắn nói như vậy, tay Tuyết Nhi chăm chú kéo bím tóc mới để xuống.
Sở Trung Thiên hừ lạnh, phất tay ra hiệu dẫn hắn đi, sau đó ánh mắt như điện quét nhìn toàn trường:
- Chân tướng sự tình đã rõ ràng, Tổ An là bị người oan uổng, xét thấy hắn đã bị Hoàn Chiêu trừng phạt qua, chuyện lúc trước không truy cứu nữa, sự kiện kia về sau ai cũng không được nhắc lại nữa, ai có ý kiến gì không?
Sở Thiết Sinh nhẹ nhàng đong đưa cây quạt, ngón tay của Sở Nguyệt Pha gảy bàn tính, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chủ sử sau màn còn chưa điều tra ra, bây giờ ai dám nhảy vào, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?
Tổ An thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cửa này cuối cùng cũng qua, ai biết Sở phu nhân còn có chút bất mãn:
- Chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?
- Tự nhiên không phải.
Sở Trung Thiên cười làm lành.
- Xét thấy Tổ An suốt ngày ngang bướng, ngày sau không khỏi làm xằng làm bậy xông ra đại họa, sau khi khôi phục đưa đi Minh Nguyệt Học Viện tu hành...
Lúc đầu hắn nghĩ để hắn tu luyện rèn luyện tâm tính một chút, bất quá nghĩ đến tư chất của hắn liền dừng lại, vội vàng sửa lời:
- Được rồi, đưa đến Minh Nguyệt Học Viện học văn, dù tương lai có thể ở gia tộc làm một kế toán tiên sinh cũng tốt.
- Minh Nguyệt Học Viện?
Tổ An sững sờ, bất quá nghĩ đến Sở Trung Thiên là Công Tước của Minh Nguyệt Thành, Minh Nguyệt Học Viện gì kia, hơn phân nửa là tư thục trong nhà.
Hiện tại lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên điểm nộ khí, đến bây giờ tổng cộng tích lũy được 1646 điểm nộ khí, lại có thể lấy ra rút thưởng.
Hắn được người khiêng về phòng, đang định rút thưởng, một bóng hình xinh đẹp đã xông vào.
Thấy rõ đối phương là Sở gia Nhị tiểu thư, Tổ An không khỏi đề phòng:
- Ngươi tới làm gì?
Nha đầu này sẽ không phát hiện tổn thương trên người mình là giả đó chứ.
Sở Hoàn Chiêu ngồi xuống, hai bắp chân nhẹ nhàng lung lay ở trong không trung:
- Ta tới là muốn xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi?
Tổ An nhất thời chưa kịp phản ứng.
Trên mặt Sở Hoàn Chiêu lộ ra vẻ mất tự nhiên:
- Trước đó không phải đánh cược, đáp ứng không truy cứu chuyện đêm đó nữa sao, không nghĩ tới hôm nay không bảo vệ được ngươi, vẫn để ngươi bị trách phạt.
Tổ An vui vẻ, không nghĩ tới cô nương này còn có chút khờ, hắn bây giờ vội vàng rút thưởng, không có thời gian nói nhảm với nàng, liền tùy ý phất tay: