Nước sông ào ạt ùa vào rọ rồi vây lấy tôi, tựa hồ một bàn tay khổng lồ đang nén chặt lồng ngực dưới áp lực vô hình của nước. Nước chảy vào mắt, vào tai, vào mũi. Tôi không thở được, chới với trong một màn ảo ảnh đục ngầu. Ngay bên cạnh văng vẳng lại những tiếng ai oán khi còn lúc mất của những người xấu số khác, của những ai có người thân đang bị hành hình than khóc trên bờ. Cơ thể tôi ban đầu còn phản ứng dữ dội, ra sức tìm cách để thoát thân nhưng đến cuối cùng không thể nào chống cự được nữa, tôi thở hắt ra, nước được đà ùa vào miệng, vào họng rồi chạy sâu vào trong lồng ngực. Tôi buông thõng hai tay, chấp nhận kết cục mà số phận đã sắp đặt cho mình.
Ngay giây phút đó đám lính thả rọ ra ra, hú hét lên những tiếng kinh hãi rồi bỏ chạy lên bờ. Rọ của tôi cuốn theo dòng nước, chỉ chốc lát sau đã cảm nhận rõ sự rung lắc dữ dội. Trong phút chốc tôi bị hất văng lên khỏi mặt nước rồi lại rơi xuống. Tôi choàng mở mắt, hoảng loạn không rõ điều gì đang xảy ra. Chưa kịp định thần thì khắp mặt nước chỉ còn lại loang loáng một màu máu đỏ tươi. Bất ngờ hơn cả ban nãy, thêm một lần nữa cả thân thể tôi bị hất tung lên. Chiếc rọ bục ra dưới những móng vuốt đen kịt khổng lồ. Một con vật kỳ dị mình dài như rắn, thân đầy vảy, đầu mọc ra những gai nhọn tua tủa lạ kỳ vờn tôi như vờn một con mồi méo mập. Nó há cái miệng đỏ lòm, lưỡi nhớp nháp chẻ làm đôi nhằm tôi mà hướng tới. Tôi nhắm mắt, không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với mình.
"Phụp!"
Tôi bị rơi trở về mặt nước, con vật kia bỗng chốc lồng lộn, gầm lên những tiếng rền vang.
"Phụp!"
"Phụp!"
Liên tiếp tiếng những mũi tên vun vút lao đi trong không khí, cả mặt nước sủi bọt trắng xoá, con vật kia quẫy đạp lồng lộn. Tôi chới với hết lần này đến lần khác bị đuôi của nó quật trúng, dạt hẳn sang một bên. Trong cơn hoảng loạn chưa rõ làm cách nào để thoát thân thì bỗng từ đâu một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi lại gần, thoát khỏi đòn của con vật kia đang đánh tới. Nhanh như cắt tôi được kéo vào bờ, ôm chặt rồi bế khỏi mặt nước. Tôi ho mãi không ngừng, nước sông xộc lên cay xè sống mũi. Tôi không thở được, khắp người không chỗ nào không đau nhức. Tôi níu vạt áo người kia, mệt mỏi tựa đầu vào. Đôi tay rắn rỏi của người đàn ông siết chặt tôi hơn nữa. Chàng ta cúi xuống, khẽ khàng trộm hôn lên tóc tôi, thủ thỉ:
"Xin lỗi nàng, Đam, ta tới rồi."
***
Đối với tôi mà nói những chuyện xảy ra vài ngày qua chỉ như một cơn ác mộng: không rõ nguyên nhân, không hay kết thúc. Tất cả những gì minh chứng được nó thực sự đã diễn ra chỉ có thể là những vết thương chằng chịt trên cơ thể.
Tôi tỉnh lại lúc đã gần giữa đêm, cả căn phòng tĩnh lặng như tờ. Ngọn nến lập loè in bóng hai người đàn ông phía gian ngoài lên bức vách. Tôi hơi khát nước, cựa người tìm cách ngồi dậy đi ra bàn trà. Phía bên ngoài Long Đĩnh và Lịch Vũ đang bàn bạc điều gì đó có vẻ vô cùng nghiêm trọng. Cửa mở, La Đạc tiến vào, toàn thân sáng loà giáp sắt. Y vừa hành lễ với Long ĐĨnh xong thì ngẩng lên thấy tôi, hớt hải:
"Sao anh không nằm nghỉ đi mà đã dậy rồi?"
Tôi dựa tay vào tường, men theo lối đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nặn ra một nụ cười méo xệch:
"Chuyện gì thế này? Sao mọi người lại ở đây hết vậy?"
Long Đĩnh không trả lời, Lịch Vũ trầm giọng bảo tôi:
"Thiếu chút nữa là đã không kịp tới cứu nàng rồi. Mọi chuyện là sao vậy?"
Tôi gãi đầu:
"Chắc do Đam đen đủi, không hiểu sao chỉ ra chợ mua trầu mà cũng gây ra đại hoạ. Mà những người kia sao rồi ạ?"
La Đạc lắc đầu:
"Chỉ cứu được anh và hai người nữa, còn lại đều bị dìm chết cả rồi."
Tôi hít sâu một hơi, nét tươi vui gượng gạo trên khuôn mặt cũng không còn nữa. Long Đĩnh kéo ra một chiếc ghế đẩu ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi theo ý của y cũng không dám chống lại.
"Bẩm chúa thượng, vậy còn tù trưởng và Huyện lệnh...?"
Tôi chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt Long Đĩnh đen lại, La Đạc đứng bên lắc đầu ra dấu ý bảo tôi đừng nhắc đến nữa.
Long Đĩnh không nhìn tôi, chầm chậm thưởng một ngụm trà. Đôi con ngươi đen sẫm của y như ánh lên vài tia tàn độc, lạnh lẽo đến khảm sâu vào tận xương tuỷ. Long Đĩnh hơi mím đôi môi mỏng, khoé miệng bất giác cong lên:
"Đã bắt hết lại, ngày mai hành hình."