Suốt bao nhiêu năm đèn sách của mình, tôi chưa từng nghe thấy đề cập đến có một vương quốc tên Đại Lý. Ấy vậy mà nếu nghĩ kỹ lại thì hình như xem phim kiếm hiệp Kim Dung có từng nhắc đến thì phải? Năm ấy nhân vật Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ đẹp trai đến mức khiến trái tim tôi xao xuyến chẳng phải là vương tử của Đại Lý ư?
Đại Lý trong phim là một nước nhỏ thanh bình, đẹp đẽ, hoa nở rực rỡ, với người dân hiền lành, chủ yếu theo đạo Phật. Đại Lý qua lời của La Đạc cho tôi biết thì cũng không khác là bao, tập trung chủ yếu người Bạch, người Di, người Lão sinh sống. Phỏng theo thông tin tôi có thì áng chừng địa phận vương quốc này sẽ nằm đâu đó vùng giáp ranh giữa Việt Nam và Trung Quốc hoặc một phần của tỉnh Vân Nam ngày nay. Nếu không được nhắc đến nhiều trong lịch sử hẳn là đã sớm bị cường quốc khác thôn tính rồi.
Ngô Quyền mới kết thúc 1000 năm Bắc thuộc chưa lâu, Đại Cồ Việt vẫn còn là một quốc gia non trẻ. Ấy vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đổi đến ba triều đại, mấy lần loạn lạc lại thêm hoàng tộc tranh quyền đoạt vị. Trong lúc Đại Cồ Việt quá độ(1) từ phong kiến phân quyền(2) lên phong kiến tập quyền(3) thì xu hướng ly khai của các thế lực cát cứ địa phương, các nhóm sắc tộc vẫn còn âm ỉ. Dễ nhất có thể thấy Long Đĩnh lo dẹp loạn thân vương, bình Man Cử Long nhưng những miền biên viễn phía Tây Bắc xa xôi có phần lơi lỏng. Những tù trưởng ở các châu Vị Long(4), châu Đô Kim(5), châu Bình Nguyên(6) đều nắm quyền tự trị rất cao, binh lực càng không thể coi thường. Không chỉ vậy, Đại Lý được coi như "điểm giao" giữa Đại Tống và Đại Cồ Việt. Trong trường hợp chiến tranh xảy ra, cả nước Tống và nước ta đều muốn Đại Lý đứng về phía mình.
Đại Lý kia càng không đơn giản. Hoa Lư quá xa xôi, miền biên viễn chẳng thể nào quản hết, vua Đại Lý là Đoàn Tố Anh đã nhân đó cho người thường xuyên vào buôn bán, giao thương, sinh sống mà không thông qua triều đình Đại Cồ Việt. Trên thực tế theo tin báo về, nhiều phần đất ở vùng Tây Bắc dần dần trở thành vùng ảnh hưởng của nước Đại Lý.
Vậy mà không hiểu lí do gì, tôi lại xui rủi dính vào một vụ buôn bán binh khí lậu ngay giữa thành Hoa Lư?
Còn là buôn bán với một tộc người thuộc quốc gia mà ở 1000 năm sau tôi chỉ biết đến qua một bộ phim kiếm hiệp?
Thế gian quả lắm điều lạ kỳ, mà những điều kỳ lạ nhất thì cứ nhắm thẳng vào tôi chứ không hề xiên vẹo sang một ai khác!
***
Tôi đã hôn mê suốt mấy ngày mấy đêm, liền ngay sau đó vết thương trở nặng, sốt cao không dứt, đôi lúc tỉnh dậy cũng chỉ tựa hồ có bóng người ngồi cạnh rồi lại vì đau như than đốt lửa nung mà thiếp đi.
Mọi việc cứ lặp đi lặp lại tựa một vòng tròn chẳng có hồi kết, đến khi tôi gần như kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần thì bên tai nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh:
"Chị tỉnh lại đi!"
Tôi nhíu mày, khẽ cử động ngón tay.
"Chị mà ngủ nữa ta sẽ không kể chuyện vui cho chị nghe."
Giọng nói này, điệu bộ này thì còn ai ngoài Sạ nữa? Mà sao Sạ lại ở đây?
Tôi nặng nhọc hé mắt ra nhìn thử nhưng lại vì ánh nắng quá chói lọi mà nhanh chóng nhắm tịt, húng hắng ho. Cơn đau rút từ lưng chạy thẳng lên ngực rồi lan ra khắp cơ thể, tôi điếng người, hai tay giữ chặt vào nệm. Sạ ngồi bên cạnh lo lắng:
"Chị đau lắm hả? Cố một chút ta gọi Thái y đến."
Tôi giữ tay thằng bé lại, lắc đầu:
"Đam đỡ rồi, điện hạ không cần gọi Giáo thụ đâu."
Sạ quay lại, mặt ngắn tũn:
"Ta đâu có gọi Giáo thụ, người không có ở đây."
Tôi nhìn quanh một lượt, hoá ra nơi này không phải là bệnh xá của Trần Uy mà chính là cung tôi từng ở lại dịp thánh tiết Long Đĩnh. Dường như hiểu được ánh mắt ngơ ngác của tôi, Sạ từ tốn ngồi xuống:
"Hôm đấy sau khi chị ngất đi vì nhà Giáo thụ quá xa nên đã đưa chị đến cung này tá túc. Việc chuyển đi chuyển lại người bệnh không tiện nên mọi chuyện mới kéo dài đến bây giờ."
"À, ra là thế."
"Chị đã đỡ chưa?" - Còn không đợi câu trả lời Sạ đã nhanh nhẹn áp tay lên trán tôi - "Cắt sốt rồi, lát nữa ta sẽ báo một tiếng với An Tường để người nhắn Giáo thụ đỡ phải lo lắng."
Tôi mỉm cười nhìn thằng bé, tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ chu toàn đến mức một kẻ vô tâm vô tính như tôi cũng phải thấy đáng ngưỡng mộ.
Sạ đi về phía bàn thu dọn giấy bút, có vẻ trong lúc ngồi chờ tôi tỉnh dậy thằng bé đã luyện chữ ở đây. Tôi ngó nghiêng một hồi, hỏi:
"Điện hạ đang học bài gì thế?"
Sạ không thèm quay lại, nhếch môi:
"Ta vẽ bậy."