Tôi nghiêng trái rồi nghiêng phải, vặn vẹo một hồi mãi mới có thể ngồi dậy. Mới sớm bảnh mắt ra mà ai đã gõ cửa thế nhỉ? Làm phiền người khác giữa sáng mùa đông trong cái cảnh chăn ấm nệm êm thế này thật sự không phải phép. Tôi hé mắt qua khe hở thì hoá ra là Bạch Vỹ đang đứng ở phía trước, tay cầm bộ y phục của y sinh. Thấy tôi đầu tóc bù xù mặt mũi nhem nhuốc đi ra, Bạch Vỹ thở ngắn than dài:
"Trông cái bộ dạng bệ rạc thế này mà không biết ai còn đồn hôm qua có mỹ nhân đối tửu ở Đại Vân lâu với chúa thượng."
Tôi ngáp ngáp gật đầu:
"Đồn đại ác mồm ác miệng ghê."
Nói đến đây không đợi Bạch Vỹ ý kiến gì, tôi đi thẳng một mạch rồi nằm lại trên giường cuộn tròn chăn lại. Cái tầm này thì kể cả Bạch Vỹ có đang nhìn tôi với ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá thì cũng không hề hấn gì. Tôi thẳng cẳng, đã lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc đã đời như thế.
"Còn không định về phủ hả?"
Tôi phẩy tay:
"Đã được cho về thì ta về từ lâu rồi. Đêm qua ta say quá, phải ngủ thêm một chốc nữa."
"Là ngươi bảo không về đấy nhé!" - Vỹ ném thẳng bộ đồ đang cầm trên tay xuống giường, vô cùng khinh bỉ để lại một câu rồi quay đi.
Từ từ đã, nếu là Bạch Vỹ thì có khả năng lắm, nhất định Long Đĩnh đã đồng ý thả tôi về? Tôi ngồi bật dậy níu tay y:
"Người anh em thiện lành, đợi tôi một chốc."
Vỹ bĩu môi:
"Toàn nói linh tinh cái gì. Còn tưởng ngươi định nằm ăn vạ ở đây luôn?"
Tôi cười hề hề:
"Làm gì có chuyện đấy. Nhà còn bao việc đây này."
"Thế thì nhanh cái tay lên." - Bạch Vỹ nhún vai rồi bỏ ra ngoài cửa.
Tôi đi lại phía gương đồng ngắm nghía một chút thì thấy bộ dạng của mình quả là thê thảm quá đi. Thức dậy bình thường không được, nhất định say là phải đầu xù tóc rối, mặt mũi như ma lem thế này sao?
Mà khoan đã, nếu vẫn ở trong cung thì đây là điện nào?
Làm sao tôi đến đây được?
Tôi đưa tay lên không ngần ngại tự vả mặt hai cái thật đau. Tôi thề tôi mà còn đụng vào thứ rượu hoa cau kia thì tôi sẽ thay tên đổi họ, liêm sỉ mười đời mười kiếp vĩnh viễn không tìm lại được.
Tôi nhìn quanh một lượt. Điện này chẳng khác điện Long Bộc là bao, vẫn xa hoa với lối bày trí y hệt. Trên giường lớn ngoài chăn bông thêu hoa cầu kỳ còn có ba lớp nệm dày thật dày phía dưới. Đầu giường để mấy bông hoàng lan đã ngả sang màu vàng xuộm, mùi thơm vẫn còn ngan ngát khắp nơi.
Tôi húng hắng ho hấy tiếng lấy lại bình tĩnh rồi đứng dậy, nhanh nhanh chóng chóng tìm chậu rửa mặt rồi thay quần áo.
Long Đĩnh đã đồng ý cho tôi quay trở về phủ Đô chỉ huy sứ lại sai người mang quần áo y sinh đến thế này thì có phải ngầm nói xí xoá chuyện hôm qua? Có phải tôi vẫn có thể tiếp tục sống với thân phận "anh Đam" thần không biết quỷ không hay? Động lực nào khiến Lê Long Đĩnh bỗng nhiên trở nên dễ tính thế nhỉ? Mà thôi, nghĩ nhiều chỉ thêm nặng đầu. Tôi xỏ bộ đồ y sinh sứ vào, búi tóc lên thật cao rồi rửa mặt mũi tay chân gọn gàng rồi bước ra ngoài.
Bạch Vỹ có vẻ sắp mất kiên nhẫn vì đã phải chờ tôi quá lâu, biết thân biết phận tôi xun xoe đi đến bên cạnh, dùng vẻ mặt tội nghiệp pha lẫn cảm kích nhìn y. Vỹ chán không buồn nói, liếc xéo tôi một cái rồi đi trước dẫn đường.
Không biết vô tình hay cố ý mà khắp cung này đi qua mấy cửa đều không thấy bóng người, hai toán Thân quân đứng canh dày đặc trên đường tôi rời điện. Tôi cúi đầu thật thấp để lỡ có gặp người khác cũng không bị nhận ra, vừa đi vừa thỏ thẻ:
"Ta có thể hỏi một câu không?"
"Ngươi biết điều như thế từ bao giờ? Mà đã hỏi một câu rồi."
Tôi nghĩ lại, nhanh nhẹn sửa lời:
"Vậy thì hỏi hai câu."
"Câu thứ hai." - Vỹ chậm rãi đếm.
"Thế thì hỏi bốn câu nhé?" - Tôi níu áo Vỹ mặc cả.
"Câu thứ tư."
"Làm gì đã có, mới có ba câu mà?" - Tôi oan ức hô lên. Vừa hỏi xong thì biết mình trúng kế của tên Bạch Vỹ gian ác liền thẹn quá hoá giận, xông đến dùng sức húc vào lưng y một cái.
"Tên điên này, ngươi làm gì đấy?"
"Cho ngươi biết cái giá của việc trêu ta." - Tôi gườm gườm.