Tôi đứng chờ ở cửa mà ngáp ngắn ngáp dài. Hai mí mắt như đeo vào hai quả cân, cứ thế trĩu xuống không cách nào mở ra nổi. Từ hôm ăn mặc phong phanh lại phải lên đỉnh Minh Long hái thuốc đến giờ người tôi lúc nào cũng thấy không được khoẻ, khi nóng khi lạnh, đau lưng mỏi gối tê tay đủ cả.
"Mời thầy vào." - Đầy tớ gái từ trong phòng bước ra kính cẩn chào tôi.
Đây mới là lần thứ hai tôi đến nhà Chưởng thư ký Hoàng Thành Nhã - cha vợ tương lai của ông bạn nối khố La Đạc. Hoàng Linh An đang chờ tôi trong phòng.
Thành thực mà nói đối với một người con gái xinh đẹp, gia giáo như tiểu thư Linh An nhẽ ra Chưởng Thư Ký chẳng cần lo lắng gì. Liên hôn với gia đình Tướng quân La Lân, con rể tương lai vừa được ngự ban chức lớn, đường quan lộ sáng làng. Chà chà, chẳng phải khối người ao ước hay sao?
Vậy mà mối bận tâm lớn nhất của Hoàng Thành Nhã lại là Linh An quá ốm yếu, với cơ thể này thì khó lòng mà sinh con nối dõi được. Trong "thất xuất(1)" thì tội đầu tiên là không con. Ông Nhã lo sợ không sớm thì muộn Linh An sẽ phải chịu lời ra tiếng vào, hoặc là La Đạc bỏ bê nạp thêm dăm thê bảy thiếp. Đến đây tôi chỉ biết cười trừ. Nếu trong một hoàn cảnh khác thì ắt hẳn lo lắng đấy của ngài Chưởng thư ký hợp tình hợp lý, tuy nhiên với La Đạc thì khác lắm. Mà còn chưa kể nếu chẳng may hai người không thể có con thì chắc gì vấn đề đã từ phía của Linh An chứ?
"Mấy ngày hôm nay tiểu thư thấy trong người thế nào?" - Tôi hỏi.
"Cô nhà em rất khoẻ ạ!"
Tôi lườm đầy tớ gái tên Đào một cái sắc lẹm:
"Cô bệnh hay tiểu thư nhà cô bệnh?"
Đào gãi đầu cười trừ, đứng lùi về phía sau.
Linh An thở ra hơi nặng nhọc nhưng khí sắc đã tốt hơn trước vài phần, nhỏ nhẹ:
"Dạ thưa tôi thấy đã đỡ hơn nhiều rồi."
Tôi gật đầu, mạch tượng của Linh An cũng tốt hơn thật.
"Chú trọng điều dưỡng sức khoẻ, thuốc tôi kê phải uống đều đặn. Quan trọng là cô có tập Buteyko... à mà không, có nhớ tập thở theo cách tôi chỉ không?"
"Dạ tôi có, tôi vẫn ghi nhớ những lời thầy dặn."
"Đừng!" - Tôi cười ha hả. - "Đừng gọi tôi là thầy, cứ gọi tôi là anh Đam là được rồi."
Đào cười hô hố:
"Trông mặt y sinh thế này mà cô gọi là thầy được ạ? Thầy chắc ngang tuổi thằng Mì."
Đầu tôi như vừa có một đàn quạ đen bay qua. Sao lại so thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn như tôi với thằng Mì? Giận hết sức mà!
Chẩn mạch xong tôi đang lang thang đi ra cửa thì va phải một đoàn người đến nạp tệ(2), hết rương này đến rương kia được mang vào phủ. Ôi chao, người giàu cưới nhau có khác, mấy thứ đồ xa xỉ làm đôi mắt kèm nhèm của tôi cũng sáng rỡ như vừa uống hết mười lọ vitamin A.
"Anh làm gì ở đây thế?" - La Đạc hớn hở ra mặt, vỗ vai tôi "đét" một tiếng.
Trời đất quỷ thần ơi!
Cái tên này không chào hỏi bình thường một chút cho tôi nhờ được à? Tôi thở dài quay lại nhìn Đạc, hít một hơi sâu để mình tĩnh lại rồi gằn từng tiếng:
"Tôi đến thăm bệnh cho cô Linh An!"
La Đạc hớn hở:
"Chờ tôi, sắp xong rồi ta đi uống rượu."
"Tôi còn bận học. Chiều nay Tường mà hỏi chữ không trả lời được y sẽ bắt tôi ngồi nghe thuyết pháp suốt mấy canh giờ mất."
"Vậy thì ta đi uống đến tối luôn? Đằng nào tôi cũng phải báo hỷ đàng hoàng với anh em!"
Tri thức mênh mông, học hành là chuyện cả đời.
Mà đã là chuyện cả đời thì không cần vội, trốn một hôm thì thấm tháp vào đâu? Vậy là tôi đồng ý luôn với Đạc cho nóng! Bạn bè đang trong nghịch cảnh lại cần tôi trút bầu tâm sự sao có thể nỡ lòng từ chối. La Đạc hối người mau mau chuyển đồ sính lễ vào trong khi bên trong nhà có vẻ như Tuyên uỷ sứ La Lân cùng ngài Chưởng thư ký đang bàn bạc gì đó rôm rả lắm. Nạp tệ hoàn tất tôi và Đạc bá vai bá cổ nhau tung tăng đi gõ cửa nhà Lê Sương và Trần Chất.
Trong cả đám này thì Lê Sương có khuôn mặt già khằn, già đến mức trong buổi cung khảo tôi nghĩ y đã ngoài tứ tuần. Không hề! Lê Sương mới chỉ hai mươi lăm tuổi. Hẳn bố mẹ y là thầy bói, đoán được con mình sẽ có "vẻ ngoài vượt thời gian" thế này nên đặt tên Sương cho thêm phần dãi dầu mưa nắng. Rủ được Sương ba chúng tôi lại rồng rắn kéo nhau sang nhà Trần Chất.
Người ra mở cửa là vợ Chất, bụng bầu dễ phải đến tám, chín tháng. Thấy chúng tôi chị vợ đon đả mời vào uống trà nhưng Đạc từ chối. Tôi nhanh miệng:
"Chị, Trần Chất có nhà không? Tôi là Đam học trò Thái y ty, bên này là La Đạc, bên kia là Lê Sương, cả hai đều là mệnh quan triều đình."
Chị vợ nghe đến đây thì cười tít mắt, tôi giới thiệu xong cũng sang hết cả mồm. Bạn bè toàn quan to chức lớn. Đường tôi đi có Lịch Vũ phù trợ, việc tôi làm ở có bạn bè bảo kê. Sống ở Đại Cồ Việt này có gì phải sợ chứ!
"Các anh đợi anh Chất nhà tôi một chút sẽ ra ngay."
Tôi "Dạ" một tiếng vô cùng thân thiện, chị vợ càng thích thú hơn ngắm tôi một lượt từ đầu đến chân.
"Anh Đam, da dẻ anh đẹp quá. Anh làm cách nào vậy? Tôi sắp đẻ rồi chỉ sợ chồng chê."
Dĩ nhiên là tôi có bí quyết. Quy trình dưỡng da của tôi bắt đầu bằng Toner Hoa Cúc Kiehl's, kem chống nắng Shiseido Perfect UV Protector SPF 50+ PA++++, dưỡng ẩm 100H Clinique Moisture Surge, Obagi Retinol 0.5%, chưa kể các loại vitamin C, B, E uống bổ sung luân phiên, collagen hai ngày một lọ, máy rửa mặt máy đẩy tinh chất cái nào cũng có, mặt nạ hai ngày đắp một lần. Nhưng rõ ràng là chỉ trước khi xuyên không tôi mới được tận hưởng niềm vui chăm sóc da chứ ở đây thì...
"Cha sinh mẹ đẻ sao thì nhận vậy. Tôi chỉ rửa nước lã tôi chứ làm gì có bí quyết gì." - Tôi cười giả lả.
Vừa nói dứt câu thì Trần Chất huỳnh huỵch chạy đến làm tôi giật thót cả mình. Chất người gầy đét mo cau, chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Đi đâu đấy?"
"Hôm nay tôi báo hỷ ở Thiều Quang lâu. Đi thôi!" - La Đạc khoát tay.
Trần Chất tỏ ra là một người kính nể vợ:
"Ta đi một chút, có thể sẽ uống rượu. Nếu quá giờ Dậu chưa thấy ta về thì nàng hãy ngủ trước đi."
Vợ Chất gật đầu, cúi chào chúng tôi thay lễ. Tôi toe toét vẫy tay rồi cả đám cứ thế kéo nhau đến Thiều Quang lâu.
***
Ngoài hoàng cung ra thì Thiều Quang lâu là nơi xa hoa hoành tráng bậc nhất. Nói dân dã thì là quán rượu, nói đúng là là nơi đốt tiền của giới nhà giàu khắp Hoa Lư này. Đương nhiên kinh đô là chốn phồn hoa, quán xá nhiều vô kể song chẳng phải ai cũng có cơ hội bước chân vào toà lầu to lớn đẹp đẽ này. Tôi đương nhiên là kẻ khố rách áo ôm nhưng được cái Lịch Vũ mới giải ngân, cũng thưởng cho tôi không ít nên có chút tiền giắt lưng mới có thể huênh hoang bước vào. Đúng là La Đạc nói "báo hỷ", ngầm hiểu là Đạc bao nhưng cũng không tin được. Thế gian này thiếu gì kẻ mồm điêu? Ta cứ cầm tiền của ta là tự tin nhất chẳng sợ đang chén chú chén anh thì lại choảng nhau, ai trả tiền người nấy, vậy là hỡi ôi lại một cánh chim lạc đàn ở lại rửa bát.
La Đạc diễn rất tròn vai chú rể sắp cưới vợ, vô cùng vui mừng gọi một bàn thức ăn và hai vò rượu đầy. Đến đây thì mọi chuyện bắt đầu đi chệch hướng. Bà chủ Thiều Quang lâu không biết nghe đâu tin ba vị quan lớn đến liền nhanh nhẹn cầm đèn chạy trước ô tô, dẫn vào phòng bốn ca cơ xinh đẹp như hoa để tăng thêm phần hậu đãi. Cả phòng đang rộn ràng tiếng nói cười thì trở nên im bặt.
La Đạc: Gay.
Tôi: Không gay nhưng không phải "hàng thật".
Trần Chất: Vợ sắp đẻ.
Lê Sương: Vỗ đùi "đét" một tiếng thật to:
"Chao ôi, bảo sao uống rượu cứ thấy thiếu thiếu!"
Ba người còn lại mặt cắt không còn hột máu nhảy sang cùng lúc bóp cổ Lê Sương.
****
Chú thích:
(1) Thất xuất: Quan niệm xưa, đàn bà ở với chồng, bảy điều nên phải đuổi gọi là thất xuất gồm:
- Không con.
- Dâm dật.
- Không thờ cha mẹ chồng.
- Lắm điều.
- Trộm cắp.
- Ghen tuông.
- Có ác tật.
(2) Nạp tệ: Đưa lễ cưới.
(3) ca cơ: Người con gái theo nghề hát để sống. Còn gọi là Ca nữ, Ca nhi. (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)